Buổi chiều Vũng Tàu vẫn rực rỡ ánh hoàng hôn, biển lấp lánh như dát vàng, sóng vỗ nhè nhẹ vào bờ. Vy và Quân cùng đi dọc bãi biển, đôi chân trần chạm vào cát mịn, gió biển thổi tung mái tóc. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng sóng và nhịp thở của hai người.
Vy dừng lại, nhìn ra xa, lòng chợt dâng lên một cảm giác lạ – vừa bình yên vừa bồn chồn. Cô nhận ra rằng, những khoảnh khắc bên Quân khiến cô cảm thấy sống động hơn bao giờ hết. Anh đứng cạnh, ánh mắt dịu dàng, không cần lời nói, cũng đủ để Vy cảm nhận sự quan tâm và ấm áp từ anh.
Quân phá vỡ sự im lặng, giọng nói trầm ấm nhưng nhẹ nhàng: “Vy, cậu có biết không, trong những ngày làm việc cùng nhau, mình thấy mình… quý cậu hơn cả dự đoán.”
Vy khựng lại, tim đập nhanh. Cô biết cảm giác này đã âm ỉ từ lâu, nhưng nghe anh thừa nhận, cô không giấu nổi nụ cười và ánh mắt rực sáng: “Mình… cũng vậy.”
Khoảnh khắc ấy, sóng biển vỗ vào chân, ánh nắng cuối ngày rọi lên, tạo nên khung cảnh hoàn hảo. Vy cảm nhận rõ ràng trái tim mình rung lên, và lần đầu tiên, cô không hề muốn che giấu tình cảm ấy.
Họ đi dọc bãi biển, bàn về dự án, về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, nhưng mọi lời nói đều trở nên dịu dàng hơn dưới ánh hoàng hôn. Mỗi lần Quân cười, Vy thấy tim mình nhảy nhịp. Cảm giác lạ lùng này vừa quen vừa mới, khiến cô nhận ra tình cảm dành cho anh đã vượt ra ngoài sự đồng nghiệp hay bạn bè.
Khi hoàng hôn tắt dần, Quân quay sang Vy: “Mình hy vọng, sau chuyến đi này, chúng ta không chỉ là đồng nghiệp.”
Vy nhìn anh, đôi mắt ánh lên niềm vui và một chút e thẹn: “Mình… cũng mong vậy.”
Khoảnh khắc bên biển ấy, giữa không gian tĩnh lặng và âm thanh của sóng, tình cảm giữa họ bừng sáng. Vy nhận ra, không cần lời hứa hay định nghĩa, chỉ cần sự hiện diện của Quân, trái tim cô đã tìm thấy sự an yên và ngọt ngào.
Chuyến công tác kết thúc, nhưng Vy biết rằng, khoảnh khắc này sẽ in sâu trong ký ức, trở thành một kỷ niệm đẹp, một dấu mốc trong mối quan hệ mới nhen nhóm giữa cô và Quân – vừa tinh tế, vừa đầy hứa hẹn.