Ngày hôm sau, trong lớp học, Minh cảm thấy không thể tập trung vào bài giảng. Tâm trí anh vẫn còn vương vấn lời nói của Lan, những cảm xúc lẫn lộn trong lòng anh không thể dứt ra. Hình ảnh Lan, vẻ mặt nghiêm túc khi đưa ra lời đề nghị dừng lại mối quan hệ, cứ hiện lên trong đầu anh. Anh không thể hiểu tại sao Lan lại có thể nghĩ đến việc đó, khi mà tình yêu giữa họ mới chỉ bắt đầu và chưa gặp phải thử thách nào quá lớn.
Tuy nhiên, Minh biết một điều rất rõ – nếu Lan đã cảm thấy lo lắng và băn khoăn, thì chắc chắn cô cần thời gian để suy nghĩ. Mối quan hệ này không thể chỉ dựa vào tình cảm của một người, mà cần có sự đồng lòng của cả hai.
Buổi chiều, sau khi tan học, Minh lại đứng chờ Lan ở góc sân trường, nơi họ thường xuyên gặp nhau. Anh nhìn thấy cô từ xa, đang bước đi một mình, ánh mắt cô vẫn như thường lệ, nhưng hôm nay có gì đó u buồn, như thể cô đang vướng phải một điều gì đó trong lòng.
Lan dừng lại khi nhìn thấy Minh, đôi mắt cô gặp ánh mắt anh, nhưng không có nụ cười quen thuộc, chỉ là sự im lặng. Minh không nói gì, anh chỉ nhìn cô, như muốn nói rằng mình sẽ không vội vàng đưa ra bất kỳ quyết định nào, nhưng anh vẫn ở đây, vẫn muốn lắng nghe cô.
Lan hít một hơi thật sâu, rồi bước lại gần Minh. Lần này, không phải là một câu nói vội vã, mà là một lời chia sẻ sâu sắc từ tận đáy lòng.
“Minh, mình đã suy nghĩ rất nhiều về tất cả những gì xảy ra giữa chúng ta. Mình không muốn làm bạn phải tổn thương, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng mình đang cảm thấy áp lực. Áp lực từ học hành, từ gia đình, và từ chính những cảm xúc mình đang trải qua,” Lan bắt đầu, giọng cô nhẹ nhàng nhưng có sự kiên quyết.
Minh lắng nghe, không cắt lời, bởi anh biết rằng đây là lúc Lan cần không gian để bộc lộ hết suy nghĩ của mình.
“Nhưng... mình cũng không muốn mất đi những gì chúng ta đã có. Mình không muốn dừng lại,” Lan nói, ánh mắt cô bắt đầu ươn ướt, nhưng vẫn kiên quyết nhìn vào Minh. “Mình chỉ cần thời gian. Thời gian để suy nghĩ rõ ràng hơn về những gì mình muốn và về tương lai của chúng ta.”
Minh cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của Lan. Anh không cần phải chờ đợi gì thêm, vì anh đã biết quyết định của mình. Anh không thể để mối quan hệ này bị chia cắt chỉ vì sự lo lắng không cần thiết. Minh nhẹ nhàng nắm tay Lan, dịu dàng nói:
“Lan, mình hiểu cảm giác của bạn. Và mình sẽ luôn ở đây, không đi đâu cả. Nếu bạn cần thời gian để suy nghĩ, mình sẽ chờ đợi. Mình tin rằng chúng ta có thể vượt qua được những khó khăn này, miễn là chúng ta thật sự muốn cùng nhau.”
Lan nhìn vào mắt Minh, cảm giác như mọi lo lắng trong lòng cô dần tan biến. Những lời nói của Minh như một lời cam kết, là sự an ủi và là niềm tin mà cô không thể không cảm nhận được. Cô mỉm cười, lần đầu tiên trong suốt thời gian qua, cảm thấy nhẹ nhõm và bình yên.
“Cảm ơn bạn, Minh. Mình thực sự cảm thấy may mắn khi có bạn bên cạnh.” Lan thở dài, nhưng nụ cười của cô thật sự rạng rỡ, như thể mọi chuyện đều đã được tháo gỡ.
Cả hai ngồi xuống bậc thềm trường, lặng lẽ bên nhau trong một khoảnh khắc dài, chỉ có tiếng lá xào xạc trong gió. Mọi sự lo lắng, những băn khoăn dường như tan biến vào không gian yên tĩnh của buổi chiều. Minh biết rằng, dù con đường phía trước có khó khăn thế nào, tình yêu của họ vẫn sẽ vượt qua tất cả. Và Lan, cũng sẽ tìm ra cách để chấp nhận tình cảm này, nếu cô thật sự sẵn sàng.
Ngày hôm đó, lần đầu tiên trong suốt mối quan hệ này, Minh và Lan không vội vàng bước đi. Họ chỉ ngồi đó, trong sự bình yên tuyệt đối, cảm nhận được sự gắn kết mà không cần phải nói gì thêm.
Tình yêu, dù mới bắt đầu, nhưng đã tràn đầy niềm tin và sự kiên nhẫn. Minh và Lan biết rằng họ sẽ luôn tìm cách để đối diện với thử thách, và tiếp tục bên nhau trên hành trình này.