Bước ra khỏi phòng Sở Thu Nguyệt, đầu óc Hà Thử Liễu hoàn toàn trống rỗng. Rốt cuộc cô vừa làm cái quái gì vậy! Một cô gái chưa thành niên lại giúp một người đàn ông "chuyện ấy", mà người đàn ông đó cũng chưa thành niên!
Đây là chuyện gì thế này, quá là hoang đường rồi! Thật sự là không phù hợp với trẻ em mà, chuyện cấm trẻ dưới 18 tuổi lại xảy ra với cô mà không hề có cảnh báo trước sao?
Về phòng nằm xuống, Hà Thử Liễu nhìn bàn tay phải vừa chạm vào bộ phận riêng tư của Sở Thu Nguyệt, như bị ma xui quỷ khiến, cô đưa tay lên mũi ngửi. Một mùi tanh nhẹ hòa lẫn với mùi sữa tắm quấn quýt nơi cánh mũi, khiến cô có chút nghiện mà hít mạnh thêm vài cái.
"Mình đang làm cái gì vậy!" Hà Thử Liễu chợt bừng tỉnh, bật dậy khỏi giường, ngây người nhìn tay phải của mình, tự hỏi mình hết lần này đến lần khác.
Vừa nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, mặt cô như bốc cháy ngay lập tức, vừa tê vừa nóng.
Trước khi cô kịp tiếp tục tưởng tượng những nội dung không phù hợp với trẻ em đó, cô vội vàng đứng dậy chạy xuống lầu vào phòng tắm, dùng nước lạnh xối mạnh lên người để tỉnh táo lại.
Cô bị làm sao vậy? Tại sao lại quan tâm đến Sở Thu Nguyệt như thế? Chẳng lẽ cô đang là cô gái mới lớn động lòng xuân sao?
Cả đêm, Hà Thử Liễu cứ trằn trọc suy nghĩ về vấn đề này, mãi đến khi trời hơi sáng cô mới mơ màng ngủ thiếp đi. Nhưng vừa nhắm mắt chưa được bao lâu, cô đã nghe thấy giọng Sở Thu Nguyệt từ phòng bên cạnh vọng sang.
"Hà Thử Liễu, cô cút qua đây cho tôi!"
Không biết cậu ta lại phát điên chuyện gì, cô mới ngủ được một lát, dù rất muốn ngủ nướng, nhưng cơ thể lại rất thành thật đứng dậy đi về phía phòng cậu ta.
"Gì!" Giọng cô không được tốt cho lắm.
"Tôi không cương lên!" Sở Thu Nguyệt nói thẳng thừng, không hề biết xấu hổ khi nói ra những lời như vậy, hơn nữa còn nói với cô em gái kế trẻ tuổi xinh đẹp của mình!
Kể từ khi có nhận thức về giới tính, mỗi sáng cậu ta đều cảm thấy hạ thân căng lên, nhô ra, mặc dù cậu ta hoàn toàn không có ham muốn.
Nhưng hôm nay, côn thịt của cậu ta lại không có chút phản ứng nào, điều này khiến cậu ta vô cùng hoảng sợ. Theo bản năng, cậu ta gọi Hà Thử Liễu, kẻ gây ra mọi chuyện này, đến.
"Chuyện này, cậu nói với tôi cũng vô ích thôi, tôi cũng không biết phải làm sao..." Sự bực bội vì bị đánh thức của Hà Thử Liễu tan biến ngay lập tức khi nghe thấy lời cậu ta nói.
Cô cảm thấy chột dạ, tự trách, và có lỗi! Cả đêm day dứt vì có lỗi, khó khăn lắm mới ngủ quên đi được chuyện này, vậy mà sáng sớm cậu ta lại nhắc nhở cô. Điều này làm sao cô có thể đường hoàng đối diện với cậu ta đây?
"Tôi mặc kệ! Cô phải chịu trách nhiệm về chuyện này," Sở Thu Nguyệt cẩn thận sờ vào hạ bộ, đã không còn đau nữa, tại sao vẫn không có phản ứng?
"Chuyện này tôi chịu trách nhiệm kiểu gì đây!" Hà Thử Liễu lo lắng dậm chân. Sao cậu ta lại đổ hết trách nhiệm lên đầu cô, cô đâu phải bác sĩ, làm sao chịu trách nhiệm cho cậu ta được.
"Cô kích thích nó!" Sở Thu Nguyệt suy nghĩ rồi nói. côn thịt của cậu ta không đứng lên được, một là do bị thương, hai là do không được kích thích. Nhưng dù thế nào đi nữa, cậu ta cũng phải xác nhận xem côn thịt của mình có sao không!
"Tôi..." Hà Thử Liễu còn muốn nói gì đó, nhưng bị Sở Thu Nguyệt cắt ngang, "Nếu muốn từ chối, tôi khuyên cô nên nghĩ đến hậu quả trước!"
Nói đến điều này, Hà Thử Liễu hoàn toàn mất hết dũng khí. Cô ngay cả tư cách phản kháng cũng không có, làm sao đối đầu với cậu ta được?
"Vậy cậu muốn làm thế nào!"
Sở Thu Nguyệt thấy cô không còn giãy giụa nữa, khóe môi nhếch lên, đánh giá cô từ trên xuống dưới, "Cô đi thay một bộ đồ gợi cảm hơn đến cho tôi xem."
Cô đang mặc cái gì thế này, đồ trẻ con à? Ai nhìn vào mà có hứng thú chứ!
"Hả?" Hà Thử Liễu không hiểu, chuyện này liên quan gì đến việc cô mặc quần áo?
Sở Thu Nguyệt khoanh tay nửa tựa vào đầu giường nhìn cô, ánh mắt rất rõ ràng. Hà Thử Liễu lúc này mới hiểu ý cậu ta, "Nhưng tôi không có đồ gợi cảm!"
...
"Vậy cô cởi hết quần áo ra cũng được," Sở Thu Nguyệt lại nói.
Hà Thử Liễu nhìn chằm chằm vào cậu ta, như muốn hỏi cậu ta có nghiêm túc không. Nhưng Sở Thu Nguyệt hoàn toàn không đùa giỡn với cô, cậu ta phải dùng mọi cách để xác nhận xem mình có còn là một người đàn ông bình thường hay không!
Cô đấu tranh tư tưởng rất lâu, không biết cô đã tự thuyết phục bản thân mình bằng cách nào. Hai tay cô ngoan ngoãn đưa đến hàng cúc áo, cúi đầu từ từ cởi từng chiếc cúc một.
Sở Thu Nguyệt lớn đến từng này là lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể con gái, cảm giác hoàn toàn khác so với những gì cậu ta từng thấy trong ảnh hoặc trong phim hành động của một quốc gia nào đó.
Tim cậu ta đập nhanh hơn, căng thẳng nhìn hành động của cô, ánh mắt di chuyển theo động tác của cô xuống từng chút một, tưởng tượng bên dưới bộ đồ ngủ đó là một cơ thể như thế nào.
Hà Thử Liễu không ngừng tự nhủ, bên trong vẫn còn mặc nội y, cứ coi như đang mặc đồ bơi đi, không sao đâu, những bộ phận quan trọng cậu ta cũng không thấy được mà, đúng không?
Áo ngoài tuột xuống, Sở Thu Nguyệt cuối cùng cũng nhìn thấy cảnh cô không mặc quần áo. Cậu ta ngây người nhìn cô, đầu óc trống rỗng, môi hơi hé mở, mắt không chớp.
Hà Thử Liễu đứng trước mặt cậu ta rất không tự nhiên, hai tay muốn che lại nhưng thấy không thể che hết. Mà cậu ta lại không có chút phản ứng nào với cô, khiến cô có chút bối rối.
"Ờ... không có phản ứng thì tôi nghĩ cách khác vậy!" Hà Thử Liễu không thoải mái muốn nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào, không ngờ lại bị Sở Thu Nguyệt kéo mạnh lên giường.
Cô mất trọng tâm, ngã thẳng vào người cậu ta, ngực ép sát vào ngực cậu ta, mặt hai người rất gần nhau, suýt chút nữa thì mũi cô chạm vào mũi cậu ta.
Sở Thu Nguyệt và Hà Thử Liễu chưa bao giờ gần gũi với người khác giới như thế này. Hơi thở thô ráp và nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể cậu ta không ngừng truyền đến ngực cô, hai người mắt đối mắt.
Hai người giữ nguyên tư thế này một lúc lâu, Hà Thử Liễu là người phản ứng trước, lúng túng bò dậy khỏi người cậu ta, chột dạ ngồi sang một bên.
Khoảnh khắc bộ ngực mềm mại của cô rời khỏi người cậu ta, Sở Thu Nguyệt lại cảm thấy có chút hụt hẫng. Ánh mắt cậu ta vô thức nhìn về phía ngực cô, lúc này mới phát hiện ra vóc dáng cô lại tuyệt vời đến thế!
Trước đây, cô luôn giấu dưới lớp đồng phục và đồ ngủ, khiến cậu ta lầm tưởng cô chỉ là một cô gái gầy gò bình thường. Không ngờ cởi quần áo ra mới thấy, vóc dáng cô lại đầy đặn và hấp dẫn đến vậy.
Khoan đã!
Cậu ta đang nghĩ gì thế này! Tại sao cậu ta lại quan tâm đến vóc dáng của cô đến thế? Chẳng lẽ... cậu ta thực sự đã lớn rồi, muốn phụ nữ rồi sao?
"Khụ khụ," Sở Thu Nguyệt buộc mình phải lấy lại lý trí, "Đã lên đây rồi thì mau giúp tôi đi!"
Mặc kệ bản thân có thực sự muốn phụ nữ hay không, dù sao thì lúc này cậu ta cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
"Ồ..." Hà Thử Liễu ngoan ngoãn nghe lời, đưa tay xuống hạ bộ cậu ta, không dám nhìn thẳng, dựa vào cảm giác vụng về xoa nắn cho cậu ta.
Nhưng kết quả vẫn không như ý, Sở Thu Nguyệt vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Nhìn thấy vẻ thất vọng của cậu ta, Hà Thử Liễu càng cảm thấy mình tội lỗi không thể tha thứ.
"Anh trai, anh yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp anh hồi phục!" Hà Thử Liễu đầy nhiệt huyết nhìn cậu ta nói.
Sở Thu Nguyệt còn tưởng cô bị kích động gì cơ, vừa nãy còn có vẻ muốn chết, sao đột nhiên lại chủ động nói muốn giúp cậu ta hồi phục?
"Chỉ cần anh không mách chú Sở, tôi đảm bảo sẽ nghe lời anh!" Thì ra là cô sợ cậu ta mách Sở Phi, từ đó ảnh hưởng đến tương lai của hai mẹ con cô.
Ha ha, quả nhiên là cậu ta nghĩ quá nhiều rồi, cứ tưởng cô thật sự tốt bụng như vậy, hóa ra cũng có mục đích cả.
"Được thôi, đây là cô nói đấy nhé, đừng có hối hận!"