Buổi sáng hôm ấy, Vi Tịnh thức dậy trong trạng thái vừa bối rối vừa háo hức. Một nửa trái tim cô rộn ràng khi nghĩ về Hạ Kình Vũ, một nửa còn lại hơi lo lắng vì hôm nay sẽ gặp gia đình anh lần đầu tiên. Gia đình anh mời cô đến dùng bữa sáng, và cô biết rằng đây là một cột mốc quan trọng trong mối quan hệ của họ.
Cô đứng trước gương, chỉnh lại mái tóc, thở sâu: “Hôm nay mình phải thật bình tĩnh, phải tỏ ra lịch sự và trưởng thành.” Nhưng trong lòng cô, nhịp tim vẫn đập nhanh, một phần vì háo hức được ở bên anh, một phần vì lo lắng sẽ làm gì đó sai.
Khi bước ra khỏi nhà, trời thu vẫn se lạnh, lá vàng rơi đầy trên vỉa hè. Hạ Kình Vũ đã đứng đó, áo khoác gọn gàng, nụ cười ấm áp ánh lên trong mắt anh.
“Chào buổi sáng. Sẵn sàng chưa?” Anh hỏi, giọng ấm như thường lệ.
“Ừ… em sẵn sàng,” cô đáp, lòng vừa hồi hộp vừa vui sướng.
Anh đưa tay ra, cô nắm tay anh. Giữa gió thu, tay họ đan vào nhau, tạo cảm giác an toàn và bình yên. Chỉ một hành động nhỏ, nhưng đủ để trái tim cô nhảy nhót.
Khi đến nhà Hạ Kình Vũ, Vi Tịnh cảm thấy hồi hộp hơn bao giờ hết. Căn nhà ấm áp, trang trí đơn giản nhưng sang trọng. Mẹ anh bước ra đón, nụ cười hiền hậu:
“Chào Vi Tịnh, cuối cùng cũng gặp con. Kình Vũ nói rất nhiều về con.”
Vi Tịnh cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ:
“Cháu chào bác, rất vui được gặp bác.”
Mẹ anh mỉm cười, đặt tay lên vai cô:
“Đừng lo, cứ coi đây như nhà mình.”
Tim Vi Tịnh như ấm lên. Cô không còn cảm giác bồn chồn như khi tưởng tượng trước đó. Chỉ cần sự đón tiếp chân thành của gia đình, cô đã cảm thấy nhẹ nhõm.
Trong bữa sáng, bố Hạ Kình Vũ cũng tham gia, ánh mắt nghiêm nghị nhưng chứa sự quan tâm. Anh trai Hạ Kình Vũ, Hạ Thừa, nhìn cô và mỉm cười:
“Chào Vi Tịnh, nghe Kình Vũ kể nhiều về con. Hôm nay, hi vọng chúng ta sẽ hiểu nhau hơn.”
Vi Tịnh đỏ mặt, hơi ngượng, nhưng vẫn trả lời lễ phép:
“Cháu cũng rất vui được gặp anh ạ.”
Cả bữa sáng trôi qua trong không khí ấm áp, nhưng Vi Tịnh vẫn cảm nhận được sự quan sát tinh tế của gia đình Hạ Kình Vũ. Mỗi lời nói, mỗi ánh mắt đều khiến cô vừa hồi hộp vừa muốn thể hiện tốt nhất bản thân.
Sau bữa sáng, Hạ Kình Vũ kéo cô ra sân vườn nhỏ phía sau. Lá vàng rơi lác đác, gió thu mơn man, tạo nên khung cảnh lãng mạn. Anh nhìn cô, giọng trầm:
“Em thấy thế nào khi gặp gia đình anh?”
“Em… em hơi lo, nhưng cũng thấy vui. Mọi người rất tốt.” Cô mỉm cười, ánh mắt dịu dàng.
Anh cầm tay cô, kéo cô sát bên:
“Anh biết em lo lắng, nhưng anh hứa sẽ luôn ở bên, che chở cho em. Dù bất cứ chuyện gì xảy ra, em không cần sợ.”
Vi Tịnh cảm nhận từng nhịp tim anh truyền sang tay cô, lòng mềm nhũn. Cô biết rằng, chỉ cần anh bên cạnh, mọi thử thách nhỏ đều trở nên dễ dàng.
Chiều hôm đó, khi trở lại trường, Vi Tịnh gặp Lâm An. Ánh mắt cô bạn vẫn tinh quái, nhưng không còn sự nghi ngờ:
“Vi Tịnh, hôm nay cậu gặp gia đình anh ấy đúng không? Cậu ổn chứ?”
Vi Tịnh gật đầu, cười:
“Ừ… mọi chuyện đều ổn.”
Lâm An nhếch môi, ánh mắt dịu đi:
“Thôi được rồi, tớ chỉ muốn nhắc. Một khi hiểu lầm xuất hiện, cậu cần chuẩn bị tinh thần.”
Vi Tịnh hít sâu, cảm giác lòng nặng trĩu. Cô biết rằng, những thử thách từ bên ngoài sẽ còn xảy ra, nhưng cô cũng hiểu rằng chỉ cần tin tưởng Hạ Kình Vũ, mọi chuyện sẽ ổn.
Buổi chiều, Hạ Kình Vũ kéo cô ra công viên gần trường. Mưa đã tạnh, lá vàng rơi đầy trên mặt đường. Không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng bước chân và hơi thở của họ.
“Anh…” Vi Tịnh mở lời, giọng run run:
“…em vẫn lo lắng về những hiểu lầm.”
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng:
“Em đừng lo. Anh sẽ luôn đứng bên em. Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng không đơn độc.”
Cô đặt tay lên tim, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Lần đầu tiên, cô cảm nhận sự an toàn tuyệt đối từ một người con trai, không chỉ vì lời nói, mà còn bởi từng hành động và ánh mắt anh dành cho cô.
Trên đường về, Hạ Kình Vũ bất ngờ dừng lại, nghiêng người nhìn cô:
“Em biết không, mỗi lần nhìn em cười, anh thấy cả thế giới này thật đẹp.”
Vi Tịnh im lặng, tim nhảy loạn nhịp.
“Anh… sao lúc nào cũng nói những câu khiến em đỏ mặt vậy?” cô hỏi, lúng túng.
Anh cười, ánh mắt sáng long lanh:
“Vì anh muốn em hiểu anh… và vì anh muốn em đỏ mặt.”
Cô im lặng, tim nhảy nhót, hòa nhịp với nhịp tim anh. Lần đầu tiên, cô hoàn toàn tin tưởng, đặt lòng mình vào anh.
Về đến nhà, Vi Tịnh ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Lá vàng rơi theo gió thu, còn những giọt mưa sót lại trên cành cây. Cô thở dài, vừa hạnh phúc vừa băn khoăn: liệu những hiểu lầm từ bên ngoài có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ của họ không?
Cô nhắm mắt lại, tim nhảy từng nhịp, nhưng lần này là nhịp tim biết tin tưởng, biết mở lòng, và biết rằng mùa thu này sẽ thật đẹp khi có Hạ Kình Vũ bên cạnh, bất kể những thử thách nhỏ xảy ra.