Buổi sáng hôm ấy, Vi Tịnh thức dậy với tâm trạng vừa hồi hộp vừa háo hức. Cô biết hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt, bởi ngoài việc thực hiện dự án nhóm, còn có một buổi kiểm tra đột xuất của giáo viên môn văn, và Vi Tịnh lo lắng rằng áp lực này sẽ khiến cô không tập trung được.
Cô đứng trước gương, vén mái tóc sang một bên, hít thật sâu: “Phải bình tĩnh… phải tự tin… chỉ cần anh ấy ở bên, mọi chuyện sẽ ổn.” Nhưng dù tự nhủ thế, trái tim cô vẫn đập nhanh, nhịp tim vừa háo hức vừa lo lắng.
Khi bước ra khỏi nhà, trời thu vẫn se lạnh, lá vàng rơi lả tả trên đường phố. Hạ Kình Vũ đã đứng đó, áo khoác gọn gàng, nụ cười ấm áp ánh lên trong mắt anh.
“Chào buổi sáng. Sẵn sàng chưa?” anh hỏi, giọng ấm như mọi khi.
“Ừ… em sẵn sàng,” cô đáp, lòng vừa hồi hộp vừa vui sướng.
Anh đưa tay ra, cô nắm lấy, tim nhảy từng nhịp. Giữa gió thu, tay họ đan vào nhau, tạo cảm giác an toàn và bình yên. Cô cảm nhận rằng, chỉ cần anh bên cạnh, mọi thử thách nhỏ đều trở nên nhẹ nhàng.
Khi đến lớp, không khí có phần căng thẳng. Một vài bạn trong lớp, đặc biệt là nhóm bạn thân, ánh mắt tinh quái nhìn cô và Hạ Kình Vũ, thì thầm với nhau. Vi Tịnh cố gắng tập trung vào bài giảng, nhưng ánh mắt cô vẫn liên tục liếc về phía anh, tìm hơi ấm và sự an toàn từ anh.
Tiết học đầu tiên, giáo viên thông báo kiểm tra đột xuất. Vi Tịnh cảm thấy tim đập nhanh, tay hơi run. Cô lo lắng rằng mình sẽ không làm tốt. Hạ Kình Vũ, ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng đặt tay lên tay cô, nhắc nhở:
“Bình tĩnh… em sẽ làm được. Anh biết em giỏi mà.”
Cô hít một hơi sâu, cảm giác an toàn lan tỏa. Chỉ cần anh ở bên, mọi áp lực đều trở nên dễ chịu hơn.
Sau giờ kiểm tra, trời bắt đầu mưa nhẹ. Hạ Kình Vũ kéo Vi Tịnh ra sân, che ô cho cô. Mưa rơi lả tả, lá vàng bay theo gió, tạo nên khung cảnh lãng mạn mà cô không thể rời mắt.
“Anh… hôm nay em lo lắm, không biết mình làm bài có ổn không,” cô thở dài.
Anh nhìn cô, ánh mắt trầm ấm:
“Em đừng lo. Anh tin em, em đã chuẩn bị rất kỹ. Chỉ cần tin vào bản thân, em sẽ vượt qua tất cả.”
Cô cảm nhận từng nhịp tim anh truyền sang tay mình, lòng dịu lại. Cô biết rằng, chỉ cần anh bên, mọi khó khăn đều có thể vượt qua.
Buổi trưa, họ tìm một quán nhỏ gần công viên để tránh mưa. Hạ Kình Vũ gọi hai ly chocolate nóng, đặt trước mặt cô:
“Uống đi, trời lạnh mà.”
“Anh… lúc nào cũng quan tâm em như vậy…” cô nói, mắt nhìn anh, tim nhảy loạn nhịp.
Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:
“Vì anh muốn em hạnh phúc. Thấy em lo lắng là anh cũng lo theo.”
Cô cảm nhận sự ấm áp từ từng lời nói, từng ánh mắt của anh. Tim cô như tan chảy. Chỉ cần một hành động nhỏ, cô biết rằng mình luôn có bờ vai để dựa vào.
Chiều hôm đó, khi trở về lớp, Vi Tịnh gặp một tình huống khó xử. Một bạn nữ trong lớp vô tình nhìn thấy cảnh Hạ Kình Vũ nắm tay cô lúc đi qua sân trường và hiểu lầm.
Bạn ấy tiến tới, ánh mắt nghi ngờ:
“Vi Tịnh… cậu và Hạ Kình Vũ… có chuyện gì đúng không?”
Vi Tịnh đỏ mặt, lúng túng:
“Chúng… chúng ta chỉ là bạn thôi!”
Hạ Kình Vũ lập tức xuất hiện, ánh mắt nghiêm nghị:
“Không có gì cả. Chúng ta chỉ đi dạo dưới mưa thôi. Đừng hiểu lầm.”
Cô bạn kia sững sờ, rồi bỏ đi. Vi Tịnh nhìn Hạ Kình Vũ, đôi mắt vừa biết ơn vừa ngại ngùng:
“Anh… sao nghiêm vậy?”
Anh cười, dịu dàng:
“Chỉ vì anh lo cho em thôi. Ai cũng muốn bảo vệ người mình quý mà.”
Cô im lặng, tim tan chảy. Cô biết rằng, bất kể có hiểu lầm, anh luôn ở bên, bảo vệ cô.
Buổi chiều, Hạ Kình Vũ kéo cô ra công viên gần trường. Lá vàng rơi đầy trên mặt đường, gió thu mơn man, mưa tạnh tạo nên khung cảnh yên tĩnh.
“Anh…” Vi Tịnh mở lời, giọng run run:
“…em vẫn lo lắng về những hiểu lầm và áp lực xung quanh.”
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng:
“Em đừng lo. Anh sẽ luôn đứng bên em. Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng không đơn độc.”
Cô đặt tay lên tim, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Lần đầu tiên, cô cảm nhận sự an toàn tuyệt đối từ một người con trai, không chỉ vì lời nói mà còn bởi từng hành động và ánh mắt anh dành cho cô.
Trên đường về, Hạ Kình Vũ bất ngờ dừng lại, nghiêng người nhìn cô:
“Em biết không, mỗi lần nhìn em cười, anh thấy cả thế giới này thật đẹp.”
Vi Tịnh im lặng, tim nhảy loạn nhịp.
“Anh… sao lúc nào cũng nói những câu khiến em đỏ mặt vậy?” cô hỏi, lúng túng.
Anh cười, ánh mắt sáng long lanh:
“Vì anh muốn em hiểu anh… và vì anh muốn em đỏ mặt.”
Cô im lặng, tim nhảy nhót, hòa nhịp với nhịp tim anh. Lần đầu tiên, cô hoàn toàn tin tưởng, đặt lòng mình vào anh.
Buổi tối, Vi Tịnh ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Lá vàng rơi theo gió thu, còn những giọt mưa sót lại trên cành cây. Cô thở dài, vừa hạnh phúc vừa băn khoăn: liệu những thử thách nhỏ từ bạn bè hay áp lực học tập có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ của họ không?
Cô nhắm mắt lại, tim nhảy từng nhịp, nhưng lần này là nhịp tim biết tin tưởng, biết mở lòng. Mùa thu này sẽ thật đẹp khi có Hạ Kình Vũ bên cạnh, bất kể những thử thách nhỏ xảy ra.