Sau đêm đầu tiên đầy hỗn loạn, mối quan hệ giữa Lãnh Thần và Thanh Tuyền chính thức chuyển thành một giao kèo thể xác bí mật, được ngụy trang dưới vỏ bọc công việc. Họ làm việc cùng nhau tại căn hộ penthouse sang trọng của Thần, nơi anh thường xuyên tìm đến để trốn tránh khỏi sự ngột ngạt của gia tộc.
Đối với Thần, T là một khoảng lặng giữa cơn bão trách nhiệm. Chỉ khi ở bên cô, anh mới tháo bỏ được chiếc mặt nạ lạnh lùng của người thừa kế. Anh bị ám ảnh bởi sự đối lập giữa vẻ ngoài tinh tế, mong manh của T và sự kiên cường bên trong cô.
Còn T, cô biết mối quan hệ này là nguy hiểm, là sự thỏa hiệp với đạo đức, nhưng cô không thể từ chối. Sâu thẳm, cô nhận ra sự khao khát của Thần không phải là sự khinh miệt, mà là một sự tuyệt vọng bị che giấu. Cô bắt đầu nhìn thấy cậu bé cô đơn bị mắc kẹt sau lớp vỏ cứng rắn của người thừa kế.
Sự Ràng Buộc Khát Khao:
Những lần gặp gỡ của họ luôn bắt đầu bằng công việc, và kết thúc bằng những đêm cuồng nhiệt tại phòng ngủ của Thần. Những cảnh H+ của họ không còn là sự chiếm đoạt ngẫu hứng, mà là sự ràng buộc đau đớn.
Cảnh H+ (Đau thương và Ràng buộc): Thần chiếm hữu T bằng tất cả sự khát khao bị kìm nén. Anh không nói lời yêu, nhưng hành động của anh đầy quyền sở hữu và dịu dàng xen lẫn. Anh đặt những nụ hôn cháy bỏng khắp cơ thể T, đặc biệt là quanh vòng eo thon của cô. Đối với Thần, hành động đó không chỉ là sự thỏa mãn, mà là một lời tuyên bố câm lặng về việc cô thuộc về anh, là dấu vết anh muốn lưu lại trên sự mong manh đó.
"Cô là của tôi, Thanh Tuyền," Thần thường thì thầm, giọng anh khàn đặc vì cảm xúc. "Giây phút này, cô không thuộc về thế giới nào khác. Chỉ thuộc về tôi."
T đáp lại bằng tiếng nức nở và sự cuồng nhiệt không thể chối bỏ. Cô cảm nhận được sự mãnh liệt của anh, sự cô độc của anh, và tình yêu non nớt bắt đầu nảy sinh trong mình. Cô biết đây là tình yêu sai trái, nhưng cô không thể kiểm soát được con tim.
Kỷ Vật Của Sự Tuyệt Vọng:
Một đêm, sau khi Thần hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, T nhìn anh. Khuôn mặt khi ngủ của anh thật sự thư thái, không còn gánh nặng của gia tộc. Cô nhẹ nhàng rời khỏi giường, đi đến phòng tắm.
Khi T quay lại, Thần đã tỉnh. Anh ngồi dậy, nhìn cô. Ánh mắt anh lúc này không lạnh lùng, mà là sự yếu đuối hiếm hoi.
Anh mở ngăn kéo tủ đầu giường và lấy ra một chiếc hộp nhỏ. Bên trong là một chiếc vòng tay bạc mảnh mai, được thiết kế tinh xảo, đơn giản nhưng rất quý giá.
"Đeo vào," Thần ra lệnh, nhưng giọng nói lại mang theo sự năn nỉ kỳ lạ.
T bối rối: "Lãnh tiên sinh, tôi không thể nhận. Nó quá đắt."
Thần phớt lờ. Anh tiến đến, nắm lấy cổ tay T. Anh nhẹ nhàng đeo chiếc vòng lên tay cô, sau đó vuốt nhẹ dọc cánh tay, dừng lại ở vòng eo thon của cô.
"Nó không phải là đắt, nó là sự ràng buộc," Thần nói, ánh mắt anh đầy sự tuyệt vọng. "Hãy giữ nó. Khi cô đeo nó, cô sẽ nhớ rằng cô đã thuộc về tôi trong những khoảnh khắc này. Nó sẽ là dấu vết của sự giằng xé giữa chúng ta."
Đối với Thần, chiếc vòng tay là một xiềng xích tự nguyện, là cách anh giữ lại một phần của T bên mình.
T nhìn chiếc vòng bạc lấp lánh trên cổ tay mình, cảm nhận được sức nặng của nó. Nó không phải là một món trang sức, mà là lời nguyền của mối quan hệ cấm đoán. Nó nhắc nhở cô về sự mong manh của vòng eo thon nhỏ của cô, về việc cô đã bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực và khao khát của người đàn ông này.
Cô không nói lời yêu, nhưng hành động giữ lại chiếc vòng tay chính là lời thú nhận câm lặng cho tình yêu đã chớm nở.
Tình yêu đã nảy sinh, nhưng sự giằng xé ngày càng lớn. Thần vẫn phải đối diện với lễ đính hôn sắp tới. Cả hai đều biết rằng họ đang đi trên một con đường không có tương lai, nhưng không ai có đủ can đảm để quay đầu lại.