Trong lúc ấy, Tử Khuê cũng rối như tơ vò, cố tìm cách giải cứu ái thê. Âu Dương Mẫn và Tần Minh Viên chẳng đáng sợ nếu không có hậu thuẫn là nha môn Đăng Phong. Vô kế khả thi, chàng gượng cười với bọn thủ hạ:
- Nguy thật! Gã tổng binh mắc toi kia mượn vương pháp mà hành sự, làm sao ta có thể can thiệp mà cứu giai nhân đây? Chư vị có diệu kế gì không?
Từ Phong buồn rầu đáp:
- Thuộc hạ e rằng chẳng có cách nào cứu ả họ Dịch cả. Gã tổng binh tên gọi Trịnh Trường Hoài, thuộc dòng dõi trung lương, trưởng nam cố tri phủ Lạc Dương Trịnh Lương Nhân. Giống như cha, Trường Hoài rất thanh liêm, kiên quyết, theo vương pháp mà hành xử, không thể mua chuộc hoặc hăm dọa được.
Ký ức phu thường của Tử Khuê đã nhớ ra những dữ kiện liên quan đến cố tri phủ Lạc Dương Trịnh Lương Nhân được ghi lại trong quyển "án lục tuyệt mật" của Hoạch Đầu Hội. Chàng khấp khởi mừng thầm, lòng lóe lên niềm hy vọng.
Trở lại cuộc tranh luận giữa hai bên nguyên và bên bị, chúng ta sẽ nghe được Thiên Kim nói thế này:
- Trịnh túc hạ! Ta là Hoàng Phong Hầu Trình Thiên Kim ở huyện Trình, phủ Nam Dương, chắc thúc hạ có nghe nhắc đến?
Trịnh Trường Hoài gật đầu:
- Đúng là mạt tướng có biết việc này. Nhưng dẫu cho tiểu thư có mặc tước phục, đeo kim bài thì cũng không thể can dự vào công vụ của quan lại Đăng Phong.
Thiên Kim đáp:
- Ta cũng hiểu được điều ấy song có vài lời phế phủ mong Trịnh túc hạ cân nhắc.
Trịnh Trường Hoài ôm quyền cúi đầu:
- Xin Hầu gia chỉ giáo. Mạt tướng rửa tai lắng nghe.
Thiên Kim điềm đạm nói ra một hơi:
- Đúng là ba năm trước Dịch Tái Vân có bái Âu Dương Mẫn làm nghĩa phụ và nhận của ông ta ba ngàn lượng vàng. Nhưng khi nhận số vàng ấy, Âu Dương minh chủ đã có nói rõ nguồn gốc nên chẳng thể bảo Tái Vân đã nhận sính lễ của Tần gia. Lúc nãy, chính Âu Dương Mẫn đã tự biểu lộ ra. Đấy là chuyện quá khứ, bây giờ Âu Dương Mẫn không còn là nghĩa phụ của Dịch Tái Vân nữa. Lý do là vì Âu Dương Mẫn đang bị triều đình nghi ngờ là hóa thân của tên trọng phạm Huyết Mai Hộichủ, Tái Vân sợ liên lụy nên có quyền cắt đứt quan hệ cũ.
Thiên Kim nói rất hữu lý khiến Trịnh Trường Hoài do dự. Gã trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu, ánh mắt rất kiên định. Nhưng gã chưa kịp phát biểu thì nghe có tiếng cười khanh khách:
- Này Trịnh Trường Hoài! Phải chăng ngươi dám xem thường Thái tổ hoàng đế nên không thèm đến bái kiến bổn Hầu gia.
Thật ra, Trịnh Trường Hoài không hề thấy Ngân Diện Hầu. Gã chỉ chăm chú nhìn vào cái bàn của Tái Vân theo sự chỉ điểm của Âu Dương Mẫn. Hơn nữa, Tử Khuê ngồi sát vách và được sáu gã kiếm thủ đứng vây quanh bảo vệ.
Khi quân là tội rất nặng nên Trịnh Trường Hoài lạnh cả gáy. Đúng là trong Thiên Lễ Luật của Đại Minh có quy luật rằng quan lại cấp thấp phải đến thăm hỏi cấp trên trước.
Họ Trịnh quay lại, nhìn thấy một người áo gấm, ngực đeo kim bài và che mặt bằng Ngân Diện. Đăng Phong không xa và cũng thuộc phủ Lạc Dương, nên Trường Hoài chẳng thể không nghe nói đến Ngân Diện Hầu. Vả lại, trong thành này cũng có tài sản của Hầu phủ là Hưng Thái đại lữ điếm.
Trịnh tổng binh ngượng ngùng bước đến, khom lưng thi lễ:
- Ty chức Trịnh Trường Hoài, tổng binh thành Đăng Phong xin ra mắt Hầu gia. Lúc này do quá chú tâm vào công vụ nên ty chức không nhận ra sự hiện diện của Hầu gia. Mong bậc quý nhân lượng thứ cho.
Ngân Diện Hầu mỉm cười mỉm cười bao dung và hòa nhã bảo:
- Mời Trịnh túc hạ an tọa. Bổn Hầu có việc cần bàn.
Tuy lòng chẳng muốn nhưng họ Trịnh chẳng dám từ chối, vái tạ rồi ngồi xuống. Gã giật bắn mình khi nghe đối phương hỏi nhỏ:
- Túc hạ có muốn biết ai là hung thủ đã sát hại lệnh tôn hay không?
Mười hai năm nay, Trịnh Trường Hoài nung nấu trong lòng mối thù sát phụ. Gã biết cha mình bị đồng liêu mướn cao thủ ám hại song không rõ chủ hung là ai? Nay có người cung cấp tin tức, Trường Hoài vui mừng khôn xiết, cố trấn tĩnh hỏi lại:
- Hầu gia không lường gạt mạt tướng đấy chứ?
Ngân Diện Hầu lắc đầu nghiêm nghị bảo:
- Ta lấy danh dự của Ngân Diện Hầu bảo chứng cho lời nói. Nhưng túc hạ phải mượn cớ rút quân, viện cớ rằng có sự can thiệp hợp tình hợp lý của Hoàng Phong Hầu và Ngân Diện Hầu. Còn tri huyện Đăng Phong thì túc hạ cứ bảo lão đừng tham vàng của Âu Dương Mẫn mà mang họa. Bổn chủ là thân cận của Tam Ty Hà Nam, chỉ một câu nói cũng khiến lão mất chức.
Trịnh Trường Hoài xem trọng thù gia hơn cả chức tước. gã chẳng cần quan tâm đến phản ứng của lão tri huyện hoặc Âu Dương Mẫn, khẳng khái gật đầu ngay:
- Mạt tướng xin tuân lệnh. Mong Hầu gia cho biết danh tính hung thủ.
Ngân Diện Hầu kề tai gã nói:
- Kẻ ấy là Trác Thanh Khê, mười hai năm trước giữ chức tri phủ Nam Dương. Còn bây giờ lão ấy ra sao thì ta không rõ.
Trịnh Trường Hoài trợn tròn đôi mắt hổ, nghiến kèn kẹt:
- Té ra lão ta đã vì chức vụ Tả Bố Chính sứ tỉnh Chiết Giang mà đang tâm ám hại tiên phụ. Do lão là bằng hữu chí thiết của tiên phụ mà mạt tướng không bao giờ nghi ngờ.
Ngân Diện Hầu sợ gã hiếu tử này nóng nẩy, thí mạng báo thù, liền nghiêm giọng:
- Nếu Trác Thanh Khê hiện là người đứng đầu tỉnh Chiết Giang thì việc báo thù của túc hạ sẽ bội phần khó khăn, có thể mất mạng mà không thành công. Bổn tước sẽ bày cho túc hạ một kỳ mưu.
Rồi chàng kề tai gã thì thầm một lúc. Sắc diện họ Trịnh rạng rỡ hẳn lên. Gã vái dài để tạ ơn rồi quay bước trở lại vị trí cũ.
Âu Dương Mẫn và Thần Đao Bảo chủ Tần Minh Viên vô cùng sốt ruột, hỏi ngay:
- Này Trịnh quan gia! Phải chăng gã Ngân Diện Hầu kia muốn can thiệp vào vụ này?
Trịnh tổng binh bình thản gật đầu:
- Đúng vậy. Tiêu Hầu gia thông thạo bộ luật Đại Minh, đã chỉ cho bổn quan thấy những điểm không hợp lý của vụ kiện cáo này. Do đó, bổn quan sẽ mang trát trở lại huyện thành, xin tri huyện đại nhân hủy bỏ.
Trước sự bàng hoàng, ngơ ngác của hai lão quái vật, Trịnh tổng binh ra lệnh lui quân.
Thần Đao Bảo chủ đã tốn cho tri huyện Đăng Phong bốn trăm lượng vàng mà không nên việc bèn tiếc đứt ruột và nổi điên. Lão giận dữ đổ trách nhiệm lên đầu Âu Dương Mẫn:
- Nếu hôm nay Âu Dương huynh không tận lực cùng lão phu bắt được con nhãi họ Dịch thì Tần mỗ sẽ cắt đứt liên minh.
Phe Hoàng Phong bang đã đứng cả dậy, tuốt kiếm trần sẵn sàng nghênh chiến. Âu Dương Mẫn hớt hải cao giọng can gián:
- Tần lão huynh chớ loạn động!
Nhưng vừa nói dứt lời thì chính lão lại bất ngờ lao đi, vượt qua những bàn bên ngoài, đến vị trí có Dịch Tái Vân. Âu Dương Mẫn xảo quyệt phi thường như thế nên đã thành công. Trường kiếm của lão loang nhanh như chong chóng quanh thân, kiếm kình như bão tố, đánh bật tất cả vũ khí của bọn kiếm thủ người Thổ đứng vòng ngoài, kể cả thanh đao lợi hại của Trình Kiếm Các. Công lực của Âu Dương Mẫn rất thâm hậu, đường kiếm nặng như núi đổ. Hung hãn như hổ dữ, Âu Dương Mẫn phá tan những đòn tấn công quyết liệt của Dịch Quan San, Trịnh Thiên Kim và Kỹ nương rồi nhảy xổ vào Tái Vân. Đông Nhạc Tiên Hồ khiếp vía lùi mau, vung cước đá trên mặt bàn gỗ để cản bước lão hung thần. Nhưng Âu Dương Mẫn chẳng hề chùn chân, vung kiếm chẻ đôi mặt bàn ra và tiếp tục ập đến.
Lưng của Tái Vân đã chạm phải một bàn ăn khác, chỉ còn cách đề khí bốc lên. Nàng đã phản ứng hợp lý song Âu Dương Mẫn cũng nhanh nhẹn không kém, bay theo ngay. Sức lực của lão mạnh mẽ hơn nên đã bắt kịp Tái Vân lúc nàng sắp chạm nóc phạn điếm.
Song phương đối diện, Đông Nhạc Tiên Hồ nghiến răng đâm liền bảy nhát kiếm nhanh như điện, quyết đổi mạng với kẻ thù. Nhưng Âu Dương Mẫn kiếm thuật cao siêu, dễ dàng hóa giải chiêu thức ấy, đánh rơi kiếm và vươn tả thủ điểm vào ngực Tái Vân.
Sự việc diễn biến quá mau lẹ, chỉ trong vài cái chớp mắt nên bọn Thiên Kim không sao phản ứng kịp. Đã có ba bốn người đề khí bốc lên để tấn công Âu Dương Mẫn, giải vây cho Tái Vân, song đã quá muộn. Lão ta mà tóm được Tái Vân làm con tin thì không ai đụng đến nữa.
Nhưng cũng chính trong khoảnh khắc hiểm nghèo ấy, một tia chớp màu sáng bạc đã xé không gian, từ hướng Tây bay đến, cắm phập vào huyệt Thiên Tông ở giữa xương bả vai trái Âu Dương Mẫn.
Huyệt Thiên Tông thuộc Kinh Thủ Thái Dương Tiểu Trường, tuy không phải là tử huyệt nhưng ảnh hưởng rất lớn đến cử động của vai và cánh tay. Do đó, tả thủ của Âu Dương Mẫn lập tức rụng rời, chẳng còn chút khí lực nào cả. Tất nhiên, Âu Dương Mẫn còn bị đau đớn khủng khiếp, khẽ rú lên và mặt thì nhăn như khỉ.
Tái Vân thông minh tuyệt đỉnh, tâm cơ linh mẫn, biến báo hơn người. Nàng biết ngay Âu Dương Mẫn bị trúng đòn của ai đó, liền co chân đạp thật mạnh vào bụng dưới của lão.
Cú đá ấy không thể khiến một kẻ nhiều năm tu luyện "Thiết Sa thần công" phải thọ trọng thương, song cũng khiến thân xác Âu Dương Mẫn văng ra xa, rơi vào lưới kiếm của Trình Thiên Kim, Dịch Quan San và Kỹ nương.
Lưng và đùi của Âu Dương Mẫn bị đâm thủng bốn năm nhát. Lão rơi nặng nề xuống nền gạch cứng của phạn điếm. Thời may, Thần Đao Bảo chủ cũng vừa lao đến nơi, Phá Sơn Quyền và thủ hạ Hoàng Phong bang đã không ngăn cản nỗi đường đao dũng mãnh của họ Tần.
Thấy đồng đảng sắp bị phân thây. Tần Minh Viên vội dùng dùng toàn lực vũ mạnh thanh đao dài, che chắn cho Âu Dương Mẫn ở dưới chân. Và lão thét vang, đốc thúc thuộc hạ vào giải vây.
Nhưng từ đầu đến giờ, bọn thuộc hạ Thần Đao Bảo không sao lọt qua được cửa chính cũng như cửa sổ. Chúng đã vượt tường vây, cố xâm nhập mà chẳng được.
Đám gia đinh nhà họ Quách, tức bọn hàng binh Xoa Lạp Cốc phòng thủ cực kỳ chắc nhờ phép đánh kiếm thuẫn. Bất cứ kẻ địch nào dại dột nhảy qua khung cửa đều bị đánh văng ra bởi những đòn hợp công kín đáo và hiểm ác.
Ở cửa ra vào, bọn áo xanh bị thương nằm la liệt, mỗi người cắm một hai mũi "Liễu Diệp Phi Đao". Sáu gã Thần Phong kiếm thủ Hoạch Đầu Hội đang trấn giữ lối này. Từ Phong và Từ Vũ cũng tham chiến, không đứng bảo vệ Hầu gia nữa.
Họ đã tận mắt chứng kiến chủ nhân chúng phóng một mũi "Thất hưu đao" với tài nghệ bậc thầy và một lực đạo kinh hồn. Do mục tiêu ở xa đến hai trượng nên Tử Khuê đã phải sử dụng đến cả sức lực cánh tay lẫn thân người chứ chẳng riêng gì quyển lực. Thủ pháp này chỉ hữu hiệu khi ám toán sau lưng, còn lúc đối diện thì những động tác rườm rà ấy sẽ đánh động đối phương.
Sức mạnh của bốn mươi năm công lực dồn vào cánh tay hữu rắn chắc làm cho "Thất hưu đao" bay nhanh hơn trường tiễn, chỉ còn là ánh chớp mờ sắc bạc. Hai gã họ Từ tự lượng mình không tài nào đạt đến trình độ ấy. Họ ngạc nhiên kính phục song không nghi ngờ.
Nhưng hai gã không biết Tử Khuê nào có muốn giết Âu Dương Mẫn bằng cách ám muội như vậy. Bất đắc dĩ lắm chàng mới dùng hạ sách này để cứu ái thê. Hiện nay, chàng thừa sức hạ sát lão trong một trận đấu công bằng.
Tử Khuê không phải áy náy lâu vì Âu Dương Mẫn tội ác chồng chất, có chết như thế nào cũng không hề oan ức. Song chàng lại ái ngại cho Thần Đao Bảo Chủ. Tần lão vì quá thương con nên mới mù quáng tiếp tay cho kẻ ác. Hơn nữa, họ Tần không hề biết Âu Dương Mẫn là Huyết Mai Hộichủ Điền Sĩ Lệ.
Nghĩ vậy, nên Tử Khuê vận công cao giọng nói:
- Này Thần Đao Bá. Bổn Hầu gia nghe vài người ở Đô Sát viện Bắc Kinh nói rằng có thể Âu Dương Mẫn chính là Huyết Ma hội chủ. Nếu đúng như thế thì việc lão tận lực cứu mạng Âu Dương Mẫn hôm nay sẽ là tai họa cho cả Tần gia đấy.
Trình Thiên Kim cũng nhảy lùi, phụ họa thêm vào:
- Ngân Diện Hầu dạy rất phải. Chẳng lẽ Tần bảo chủ không nghĩ đến danh dự của dòng dõi trung lương?
Tần Minh Viên chột dạ nghĩ thầm:
- Chắc gì Âu Dương Mẫn sống sót nổi khi bị đâm nát người thế kia? Vả lại, hai đứa trẻ này nói cũng hữu lý.
Đã có chủ ý, Tần lão lên tiếng:
- Được, lão phu đồng ý bãi chiến rút quân. Sau này nếu Âu Dương Mẫn không phải là Huyết Ma hội chủ thì các người sẽ mang tội lạm sát võ lâm minh chủ đấy.
Vòng vây lập tức dãn ra, song phương đình thủ và ra lệnh cho thủ hạ ngưng chiến. Tần Minh Viên ngồi xuống xem xét cái xác đẫm máu đang nằm ngửa, mắt trợn trừng, hơi thở đứt đoạn.
Dẫu lợi dụng lẫn nhau song cũng một thời xưng huynh gọi đệ, Tần lão buồn rầu, sa lệ nói:
- Âu Dương huynh cứ yên tâm nhắm mắt. Lão phu hứa sẽ đem di hài về đến Lư Châu và an tán trọng thể.
Âu Dương Mẫn chưa chết hẳn nhưng vì mất máu quá nhiều nên rơi vào tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Và dường như những lời an ủi của Tần Minh Viên đã đánh lòng ham sống sợ chết của nạn nhân. Âu Dương Mẫn bỗng mấp máy đôi môi, thều thào nói:
- Điền mỗ không thể chết được … Năm xưa Lệ này bị rơi xuống vực sâu … mà vẫn bình an, lẽ nào … giờ lại chết vì mấy … vết thương cỏn con này.
Tần lão bàng hoàng choáng váng trước những lời nói mê sảng ấy. Nhất là ngay sau đó, giọng nói đanh thép của tổng binh Trịnh Trường Hoài vang lên:
- Không ngờ trước khi chết tên trọng phạm Điền Sĩ Lệ lại để lộ chân tướng. Ty chức mong rằng nhị vị Hầu gia làm chứng cho.
Thì ra Trịnh Trường Hoài vì lo lắng cho ân nhân là Ngân Diện Hầu, nên đã kéo quân quay lại khi nghe gã tiểu nhị Giác Duyên phạn điếm chạy theo báo rằng hai phe đang đánh nhau chí chết, sắp phá nát quán cơm.
Nhờ vậy mà họ Trịnh đã có mặt đúng lúc nghe được những lời thú tội của Âu Dương Mẫn.
Thần Đao Bảo chủ không nghe Trịnh tổng binh không mời mình làm chứng thì lo sốt vó. Lão đã sát cánh bên cạnh tên tội phạm nguy hiểm kia từ khá lâu, nay lại cùng đến đây, khó mà tránh được liên lụy.
Tần lão thiểu não van nài:
- Khi làm văn án, xin Trịnh lão đệ đừng nhắc gì đến lão phu. Ơn này Tần gia quyết chẳng dám quên.
Trịnh tổng binh cười nhạt:
- Trịnh mỗ có muốn giúp Tần bá cũng không được. Ở đây còn có hai vị Hầu gia nữa, liệu họ có đồng ý hay không?
Tần Minh Viên sợ đến nhũn cả người, quay sang vái Ngân Diện Hầu và Hoàng Phong Hầu:
- Xin nhị vị Hầu gia nghĩ tình đồng liêu của tổ phụ ba dòng họ mà cứu lão phu. Ơn ấy lão phu xin kết cỏ ngậm vành, xả thân đền đáp.
Trình Thiên Kim ỡm ờ đáp:
- Vụ án Huyết Mai Hội chủ cực kỳ hệ trọng, phải trình tấu lên Thánh thượng để long tâm hoan hỉ. Bổn nhân chẳng gánh nổi tội khi quân. Nhưng nếu Ngân Diện Hầu thương xót lão thì ta cũng liều mạng tuân theo.
Thiên Kim nhìn thấy cái túi da "Thất hưu đao" trên bụng trái Tiêu Mẫn Hiên, biết gã chính là người ám toán Âu Dương Mẫn, cứu mạng Tái Vân, góp phần quang trọng đưa lão vào cái chết. Vì vậy, nàng giao quyết định này lại cho Ngân Diện Hầu.
Thế là Tần Minh Viên lại khổ sở khẩn cầu chàng Hầu tước trẻ tuổi nhủ lòng thương. Tiêu Mẫn Hiên tư lự nói:
- Hiện nay cả võ lâm đều biết Tần Đao Bá là cánh tay phải của Âu Dương Mẫn, tức Điền Sĩ Lệ. Dẫu cho trong văn án không nhắc đến tên túc hạ thì sau này Tần gia cũng khó thoát khỏi liên lụy. Bất cứ một gã xấu bụng nào đó cũng có thể đem mối quan hệ này tố cáo với Đô Sát viện và họ Tần diệt vong.
Nghe đến đây, Tần Minh Viên sợ đến mức tứ chi bủn rủn, mặt xanh như tào lá. Lão quỳ ngay xuống mà lạy lục:
- Lão phu nhất thời hồ đồ, di hận thiên thu, lòng vô cùng hổ thẹn với tổ tiên. Hầu gia sáng suốt, anh minh, nhìn thấu sự vật, xin vẽ cho lão phu một con đường sống.
Người võ sĩ già này không sợ chết song lại sợ danh dự tông môn tiêu tán. Những giọt lệ hiếm hoi đã tuôn rơi trên khuôn mặt già đầy nếp nhăn.
Ngân Diện Hầu cúi xuống đỡ lão già tội nghiệp ấy lên và nói:
- Ta hứa sẽ cứu vãn cơ nghiệp và thanh danh nhà họ Tần. Việc mà túc hạ cần làm bây giờ là tung quyền đánh chết Điền Sĩ Lệ. Văn án sẽ ghi nhận rằng túc hạ đã sớm phát hiện ra chân tướng gian tặc nên nhân dịp này cùng bọn ta hợp lực tiêu diệt Huyết Ma Hội chủ. Đây là cách duy nhất diệt trừ hậu họa.
Tần Minh Viên vui mừng khôn xiết, vái Tiêu Hầu rồi ngồi xuống giáng một quyền cực mạnh vào lồng ngực đang thoi thóp của Âu Dương Mẫn. Kẻ độc ác ấy gãy xương, hộc máu chết ngay lập tức.