Bạch Hổ Tinh Quân

Chương 37: Chương 37


trước sau

Đến bây giờ mấy ngàn hào kiệt tứ hải mới thực lòng kính phục Cầu Nhiêm Đại Hiệp. Trong giới giang hồ, trừ bọn cường đạo, lục lâm, khi bị truy nã thì thay tên đổi họ, kỳ dư đều sống chết giữ lấy tính danh, dầu chính hay tà. Thế mà chàng trai trẻ Quách Tử Khuê kia lừng danh đại hiệp bằng cái tên chẳng phải của mình.

Nhưng những lời tán dương của họ càng làm cho bậc anh hùng thêm nẫu ruột. Chàng hiểu rằng sự trông đợi mỏi mòn đã đưa đến niềm tuyệt vọng, khiến cả mẫu thân chàng cũng quẫn trí, đồng ý cho Thiên Kim và Tái Vân Thượng Đài.

Khi họ đã lộ diện thì việc nói ra mình là dâu họ Quách hay không cũng chẳng còn quan trọng. Nếu bọn tà ma vẫn nuôi lòng thù hận thì trước sau gì cũng biết họ đang ở Quách gia trang.

Tử Khuê chỉ bối rối vì không tìm ra cách lưỡng toàn để cứu mạng ba ái thê mà không làm lộ thân phận Ngân Diện Hầu giả mạo.

Lúc này, ba nữ nhân đã quay lại, đứng đối diện Nhạc Cuồng Loan. Nữ hầu tước nghiêm nghị bảo ban giám khảo:

- Phiền các vị hạ đài cho. Trận tử đấu này không cần trọng tài.

Sáu chưởng môn nhân lặng lẽ rời khỏi lôi đài. Ba nàng vừa rút kiếm thì Nhạc Cuồng Loan đưa tay ra dấu đình thủ và từ tốn nói:

- Nhạc mỗ dẫu có trái tim bằng đá cũng không nỡ giết hại ba nữ nhân tuyệt thế như các nàng. Vả lại, việc ấy chẳng có gì là vinh dự và còn bị võ lâm đàm tiếu. Do đó, Nhạc mỗ đề nghị bãi chiến.

Trình Thiên Kim quắc mắt cười nhạt:

- Chắc gì ngươi đã thắng được ba chị em bọn ta mà lớn lối? Nếu muốn bãi binh thì hãy quỳ xuống hướng về phương Nam lạy ba lạy mà tạ lỗi với gia nghĩa phụ và Quách tướng công.

Thiên Kim vốn mang bản chất của bậc cân quốc anh thư, hào sảng và cương liệt chẳng kém bọn mày râu. Tuy ngoài miệng nàng đã từng ngăn cản Tử Khuê đi phó ước song trong tâm lại tự hào vì biết trượng phu sẽ không lỗi hẹn với Nhạc Cuồng Loan. Nữ Hầu tước luôn tin tưởng mãnh liệt rằng Tử Khuê là tướng tinh giáng phàm, anh hùng cái thế và bất bại.

Nay dù mơ ước được cùng chàng sánh vai hành hiệp, trừ gian diệt bạo. song vì tà ma quá mạnh mà lâu nay ý nguyện bình sinh ấy chưa được thỏa.

Đến khi Thiết Đảm Hồng Nhan dám vì tử khuê mà liều mạng thì ả Thiên Kim không còn ẩn thân được nữa, nàng đã quỳ xuống, khẩn cầu Kỹ nương cho phép mình thay chồng phó hội, dẫu chết cũng trong danh nghĩa con dâu họ Quách.

Nào ngờ Kỹ nương cũng cùng tâm trạng như Thiên Kim. Sự thất tung bí ẩn của đứa con trai yêu dấu nhất đời đã khiến Băng Tâm Ma Nữ tuyệt vọng, không còn màng đến an nguy của Quách gia nữa. Bà thề sẽ quyết tử với tà ma, với những kẻ đã là nguyên nhân khiến bà phải mất con. Kỹ nương chấp thuận cho hai nàng dâu lôi đấu không phải để chết, bà đã có kế sách.

Nhắc lại Nhạc Cuồng Loan vô cùng căm hận Hàn Thiếu Lăng, kẻ đã chơi gã một vố nhớ đời ở Lư gia trang, đất Dụ Châu. Cuồng Loan tự hào mình là người khôn ngoan, cơ trí võ nghệ siêu phàm nên cao ngạo đến mức không thể nuốt trôi mối nhục của ngày xuất đạo. Cách hành xử phi thường của Cầu Nhiêm Đại Hiệp đã biến gã thành một thằng ngốc.

Mặt khác, Cuồng Loan cũng rất khâm phục họ Hàn vì thầm hiểu rằng đấy mới là đại kình địch xứng tay của mình. Gã rất bực bội, hoang mang khi Hàn Thiếu Lăng không đến phó hội một lần nữa ngoài dự liệu. Giận dữ vì luôn đoán sai hành động của đối thủ, Cuồng Loan đã nặng lời thóa mạ.

Đến lúc phát hiện Hàn Thiếu Lăng tức quách tử khuê để lại đến hai quả phụ và một sư muội đẹp như tiên, Cuồng Loan càng bội phần đố kỵ. Gã quyết chiếm hữu họ để báo thù kẻ đã chết nên không muốn ba nàng bị tổn thương trong cuộc chiến vô lý này.

Nhưng không ngờ, bọn đàn bà mất chồng kia đã phát cuồng, chẳng còn biết sợ chết, đưa ra điều kiện quá ngặt nghèo. Tất nhiên, một kẻ tự cao tự đại như Cuồng Loan sẽ không chấp nhận được. Gã thầm tính toán rồi phúc đáp Thiên Kim:

- Suốt đời Nhạc mỗ chưa từng biết tạ lỗi với ai. Nay các nàng đã không sợ chết thì ta cũng chiều…

Gã chưa dứt lời, chưa đặt tay vào đốc gươm, thì phát hiện bàn tay tả của Thiết Đảm Hồng Nhan khẽ mấy động. nãy giờ, Tống Thụy đứng giữa và tựa vào vai hai nữ nhân kia, trống rất bạc nhược yếu đuối.

Không ngờ giờ đây chính con cọp cái bị thương ấy đã đột ngột ra tay ám toán Nhạc Cuồng Loan. Kinh nghiệm giang hồ là thứ chẳng thể có do sự thông tuệ. Hơn nữa, một kẻ kiêu ngạo tuyệt luân, mắt mọc trên trán thì làm sao đủ tinh tế để hiểu được sự hiểm độc của lòng dạ đàn bà?

Khoảng cách hơn trượng rất vừa vặn để mũi "Yến Vĩ châm" đạt hiệu quả tối đa. Tuyệt kỹ gia truyền này Tống Thụy ít khi dùng đến, vì nàng mang tính cách hào sảng, thẳng thắn, không thích sự ám muội. Bởi thế cho nên Nhạc Cuồng Loan bị bất ngờ.

Gã thừa nhãn lực để nhìn thấy mũi kim nhỏ bé, đen sì kia bay đến vùng đan điền, song chỉ đủ thời gian nghiêng mình qua một chút. Mũi ám khí độc hại ấy trật mục tiêu chính và cắm vào huyệt Bế Quan trên đùi phải của họ nhạc. Huyệt Bế Quan thuộc Kinh Túc Dương Minh Vị nên chân hữu Cuồng Loan lập tức bị tê liệt.

Cùng lúc ấy, Thiên Kim và Tái Vân ập đến như cơn lốc, kiếm quang loang loáng tràn đầy sát khí. Thì ra, Tống Thụy đã rỉ tai họ hợp đồng tác chiến.

Tuy chân phải tê dại nhưng công lực Cuồng Loan vẫn còn nguyên vẹn. Gã điên tiết múa tít bảo kiếm chống trả, kiếm kình cuồn cuộn như vũ bão, đường gươm nhanh tựa chớp nguồn, đánh bật hai kẻ địch.

Song Thiết Đảm Hồng Nhan đứng ở ngoài trận đã phóng thêm một mũi ám khí nữa khiến Cuồng Loan phải vung kiếm chặn lại. Và đấy chính là cơ hội tốt để Thiên Kim và Tái Vân xông vào.

Nữ nhân thường giỏi khinh công vì thân hình họ nhẹ nhàng, ẻo lả và linh hoạt. Mấy tháng nay, để tạm quên đi mối lo âu mất trượng phu, Thiên Kim và Tái Vân vùi đầu khổ luyện võ nghệ, bản lãnh tăng tiến thấy rõ. Họ không dám lười biếng vì người dạy chính là mẹ chồng nghiêm khắc. Ngay một ả không sợ chết như Tống Thụy mà cũng khép nép tựa rắn mồng năm khi đối diện Băng Tâm Ma Nữ Kỹ Thanh Lam.

Giờ đây, hai nàng thi triển "Thao Quang thân pháp", lượn lờ quanh đối thủ mà tấn công, dáng điệu và tư thế cực kỳ đẹp mắt.

Quần hùng ngây ngất chiêm ngưỡng, reo hò cổ vũ ba người đẹp. Họ chẳng thèm để ý đến việc các nàng đã dùng thủ đoạn đen tối là ám toán Nhạc Cuồng Loan.

Đàn ông luôn khoan dung, rộng lượng đối với những người đàn bà xinh đẹp. Nhất là khi họ đang góa bụa, cô đơn, đáng thương biêt mấy. Bọn hào khách còn chê Nhạc Cuồng Loan tuy đẹp trai mặt sáng sủa mà dốt đặc, không biết câu: "Tối độc phụ nhân tâm". Đáng lẽ gã phải hiểu rằng, khi đánh nhau, nữ nhân có thể làm bất cứ điều gì, bách vô cấm kỵ.

Song chỉ gần khắc sau, những tiếng hoan hô đã trở thành tiếng than thở, lo âu, vì Nhạc Cuồng Loan đã sử dụng đến "Lôi Đình chưởng pháp". Gã bỏ kiếm, múa tít song thủ, đẩy ra hàng loạt những đạo chưởng phong mãnh liệt và độc ác, chưởng kình nổ vang như sấm dậy, đánh cho hai ả quả phụ kia phải tơi bời hoa lá.

Thiên Kim và Tái Vân không chống nổi những lực đạo kình kinh thế ấy, chỉ còn cách né tránh, chạy quanh. Nhưng Nhạc Cuồng Loan không đắc ý được lâu. Từ dưới lôi đài, một đàn ong vàng đen đông hàng nửa vạn con đã bay vù lên, tựa đám mây hắc ám chụp lấy gã.

Nhạc Cuồng Loan bở vía, khoa nhanh song chưởng, giáng những đạo kình phong mạnh mẽ vào đàn ong độc. Loài côn trùng chăm chỉ này rất nhẹ nên một số bị thổi văng đi song không chết. Và có vài con đã bám được vào lưng họ Nhạc.

Cuồng Loan bị tê liệt chân hữu nên không thể xoay tít thân hình, dệt lưới chưởng theo tư thế "Bát Phương Phong Vũ". Đàn ong thì đông, bao vây mọi hướng, nên tiếp cận mục tiêu từ phía sau, nơi sơ hở nhất.

Vũ khí của ong là chứa những chiếc kim có chứa nọc độc nằm ở đít. Nếu phân loại theo hướng này thì ong có hai loài. Loài thứ nhất được trang bị những chiếc kim nọc khá mỏng manh, gãy ngay sau lần chích đầu tiên. Loài thứ hai sở hữu những mũi kim nọc rất bền chắc, có thế sử dụng nhiều lần.

Lũ ong độc của Hoàng Phong Bang thuộc loài thứ hai. Chúng có ít mật ong song lại có những cú chích hiểm ác, trâu bò cũng phải rống lên mà chạy thục mạng.

Giờ đây, năm con ong dữ dằn ấy cong đuôi cắm kim độc vào lớp da lưng mịn màng của Nhạc Cuồng Loan. Gã đang dồn phần lớn công lực vào song thủ nên lớp cương khí hộ thân rất mỏng, da thịt không chống nổi những mũi kim nhọn hoắt. tác động của nọc ong lên hệ thần kinh rất nhanh nhạy, hơn cả nọc rắn, nên họ Nhạc lập tức cảm thấy đau thấu trời, tay chân bủn rủn.

Đúng lúc ấy, Trình Thiên Kim và Dịch Tái Vân tràn đến như hổ dữ, mỗi nàng mang theo chín đạo kiếm ảnh, chia tả hữu mà chụp lấy cuồng loan. Hai nàng đã cùng thi triển chiêu "Thanh Long Lộng Nguyệt", dùng mười tám chiêu vuốt rồng vây chặt con mồi lại.

Không đủ chân khí để thi thố "Lôi Đình chưởng pháp", họ Nhạc đành rút gươm chống cự. Trong chớp mắt, trước mặt Cuồng Loan hiện ra một màn kiếm quang rực rỡ, liền lạc, kín đáo và không kém phần độc ác.

Trong kiếm thuật, yếu quyết "dĩ công vi thủ" rất phổ biến. Dù ở thế phòng ngự, các kiếm thủ luôn có những nhát kiếm phản công trong chớp nhoáng và hiểm ác, bắt buộc đối phương phải đỡ gạt hoặc né tránh.

Bản lĩnh người kiếm sĩ càng cao thì những chiêu phòng thủ càng nhiều những thức kiếm phản kích ảo diệu. Nhạc cuồng loan lại là một tay kiếm xuất sắc, tuy nhất thời ở thế hạ phong song vẫn cực kỳ lợi hại. Tâm ý của bậc kiếm khách thượng thừa thường tính toán nhanh nhẹn tuyệt luân, thời gian chỉ có thể đo bằng khái niệm sát na của nhà Phật.

Cuồng Loan chọn ngay Đông Nhạc Tiên Hồ Dịch Tái Vân để thi thố phép "Dĩ công vi thủ". Gã tin rằng ả hồ ly xinh đẹp kia sẽ phải thoái bộ chứ không để da thịt ngọc ngà bị tổn thương. Gã từng nghe đồn rằng Dịch Tái Vân rất nhút nhát, chưa bao giờ dám liều mạng chiến đấu vì sợ cho nhan sắc.

Cuồng Loan lập tức sang qua mé tả, điểm một nhát gươm thần tốc vào ngực trái Tái Vân, đúng cái bộ phận mà nữ nhân nào cũng quý hơn vàng.

Lúc này mũi kiếm của Tiên Hồ cũng đang nhắm vào huyệt trung quản trên bụng Cuồng Loan. Huyệt này thuộc mạch Nhâm, là huyệt mộ của vị, huyệt nội của phủ, huyệt nội với các kinh Tiểu Tường, Tam Tiêu và Vị. khi châm cứu, các thầy thuốc cũng không dám châm sâu, nên nếu trúng kiếm vào huyệt trung quản thì nạn nhân vô phương cứu chữa.

Cuồng Loan cũng biết điều ấy, song không lo ngại lắm. Gã tin rằng Tái Vân chẳng dám đổi mạng. Hai là, tay gã dài hơn tất sẽ kiếm mục tiêu trước đối thủ.

Khổ thay, lòng dạ đàn bà như biển khôn dò, đến bậc thánh nhân cũng phải lắc đầu chịu thua. Nữ nhân rất giàu cảm tính, nhẹ phần lý luận thị phi, ít phân biệt đúng sai như bọn mày râu. Nhất là những người đàn bà xinh đẹp, cảm xúc của họ quá mãnh liệt nên những chân lý, nguyên tắc thông thường không còn giá trị nữa.

Cho nên, Nhạc Cuồng Loan lại thêm một lần nữa đoán sai. Đông Nhạc Tiên Hồ đã yêu Tử Khuê bằng mối tình sâu thẳm, miên trường và bát ngát lời tri ân. Chàng là nam nhân duy nhất trên đời có thể đem lại cho nàng hạnh phúc của một người đàn bà thực thụ. Chàng lại nhân hậu và đại lượng biết mấy khi đã yêu nàng, một nữ nhân đầy tai tiếng. Việc nàng vẫn còn trinh bạch không xóa nhòa được những mối giao du nhăng nhít, đầy vụ lợi trong dĩ vãng. Thái độ rộng lượng của những người trong Quách gia trang đã giúp Tái Vân an tâm yên phận làm dâu. Nhung giờ đây Tử Khuê không còn và quá khứ tủi nhọc nhằn bị Âu Dương Mẫn khơi lại trong Giác Duyên đại phạn điếm. Tái Vân vô cùng chua xót, tự nhủ rằng cõi đời ô trọc này chẳng còn đáng luyến tiếc nữa và nàng sẽ sớm xuống hoàng tuyền, hội ngộ cùng người mình yêu dấu.

Do đó, Dịch Tái Vân thản nhiên đón nhận mũi gươm oan nghiệt của Nhạc Cuồng Loan và tiếp tục đâm vào bụng gã.

Chỉ có họ Nhạc và những đại cao thủ mới cảm nhận được xu hướng đổi mạng của Tái Vân, vì đường gươm của hai đối thủ rất thần tốc.

Tử Khuê là đại kiếm thủ, tất nhiên bằng trực giác thấy ngay rằng ái thê của mình sẽ không tránh né. Nỗi kinh hoàng, lo sợ chỉ kịp biểu hiện qua đôi mắt trợn tròn. Chàng không còn thời gian để can thiệp vì chính Trình Thiên Kim ở sát đấy mà cũng phải bất lực. Cuồng Loan đã đảo người về mé tả, tạm tránh đường gươm của Nữ Hầu tước mà đối phó với Tái Vân trước. Thiết Đảm Hồng Nhan thì ở xa hơn trượng và dầu có phóng "Yến Vĩ châm" cũng không cứu vãng nổi tình hình.

Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, chân trái đang trụ tấn của Nhạc Cuồng Loan bỗng gập lại, như bị ai đó đá mạnh vào phía sau đầu gối. Và thân hình gã ngã ngửa xuống sàn lôi đài, khiến cả hai thanh kiếm đều hụt mục tiêu. Dĩ nhiên đàn ong độc mau mắn sà xuống, phủ kín con mồi.

Dù chẳng hiểu việc gì đã xảy ra với cái chân trái lành lặn, vững chắc của mình. Cuồng Loan vẫn phải lo đào tẩu trước đã. Gã lăn tròn trên sàn đài, cố tránh khỏi tầm kiếm của hai kẻ địch, đồng thời nghiền nát bọn ong chết tiệt. Nhưng hai nữ nhân kia không hề có ý định truy sát họ Nhạc. Tái Vân thì đứng lặng người, ngơ ngác vì vừa trở về từ "Quỷ Môn Quan". Nước mắt tuôn như suối trên gương mặt kiều diễm.

Trình Thiên Kim thì quá vui mừng ôm lấy Tái Vân, cười ra nước mắt:

- Ôi, Vân muội! Ngu thư đã sợ đến chết đi được.

Nhạc Cuồng Loan cũng đã được phụ thân là Xoa Lạp Cốc chủ Nhạc Tự Chương cứu giúp ngay khi rơi xuống đất. Tự Chương mặt lạnh như tiến, song thủ khoa nhanh tựa chớp giật, vỗ ra hàng chục đạo chưởng phong xua đuổi lũ ong. Cũng đúng lúc đó có tiếng còi tre ré lên khiến đàn ong độc bay trở lại những chiếc lồng trong tay của các thuộc hạ Hoàng Phong Bang.

Cuộc chiến kết thúc khiến quần hùng thở phào nhẹ nhỏm, nói cười như vỡ chợ. Họ hết lời khen ngợi ba người đẹp đã đánh cho gã kiêu ngạo kia một trận thất điên bát đảo. Họ chẳng ưa gì cái kẻ đã dám thách thức cả võ lâm. Sau trận thảm bại trước bọn đàn bà này, liệu gã còn dám đứng ra tranh danh hiệu Võ lâm Đệ nhất cao thủ nữa hay không?

Thiên Kim và Tái Vân dìu Tống Thụy hạ đài. Kỹ Thanh Lam nhìn họ bằng ánh mắt đẫm lệ, hiền hòa nói:

- Các con giỏi lắm.

Ba nàng vái tạ rồi ngồi xuống ghế. Thiên Kim vui vẻ sai tỳ nữ mang thuốc giải độc ong sang cho Xoa Lạp Cốc chủ. Lão ta thản nhiên nhận lấy và còn mỉm cười nói lời cảm tạ.

Mới gần cuối giờ Tỵ nên Hội đồng Võ lâm trở lên lôi đài, tiếp tục chủ trì thịnh hội Văn Thiên Tử cố giấu vẻ hân hoan, sang sảng nói với cử tọa:

- Kính cáo đồng đạo võ lâm. Nay vị tướng thủ đài là Thiếu Cốc chủ Xoa Lạp Cốc Nhạc Cuồng Loan đã thọ thương, không thể chiến đấu, bần đạo cho rằng chúng ta chẳng có lý do gì để tiến hành việc tranh danh hiệu Đệ nhất cao thủ nữa…

Nhưng Xoa Lạp Cốc Chủ Nhạc Tự Chương đã đứng lên cướp lời chưởng môn phái Võ Đương:

- Khoan đã! Lão phu có vài lời muốn nói!

Rồi lão nhón chân bay thẳng lên lôi đài, hạ thân nhẹ nhàng đến mức chẳng làm xôn xao những hạt bụi trên sàn gỗ. trong tấm đại bào tay rộng màu tía, phong thái của Nhạc Cốc chủ rất uy nghi, đường bệ. Nhưng Tự Chương cũng chẳng kém phần văn nhã, nhờ vầng trán rộng và bộ râu ba chòm đen nhánh.

Nhạc cốc chủ ôm quyền thi lễ với Hội đồng Võ lâm và cử tọa rồi hòa nhã nói:

- Kính cáo hội đồng võ lâm cùng toàn thể chư vị anh hùng. Lão phu vốn là người đạm bạc với đời, bao năm qua ẩn mình nơi sơn dã, thô lậu, không hề nghĩ đến chuyện tranh danh đoạt lợi. Nhưng "cha sinh con, trời sinh tính", nên khuyển tử Cuồng Loan lại có ý hướng khác hẳn lão phu. Loan nhi trẻ người non dạ, ỷ vào chút võ nghệ mà tự tung tự tác, xem thường thiên hạ đến mức đòi chiếm lấy danh hiệu Võ lâm Đệ nhất cao thủ.

Nhạc Tự Chương dừng lại, hắng giọng vài cái rồi nói tiếp:

- Lão phu nghe được tin ấy thì vô cùng lo lắng cho đứa ngịch tử cuồng ngạo và dại dột, đàng phải xuất Cốc vào Trung Nguyên để cứu vãn tình hình. May thay Loan nhi vừa xuất trận lần đầu đã thảm bại dưới tay ba nữ nhân nhà họ Quách, tất sẽ tỉnh ngộ chẳng còn dám mục hạ vô nhân nữa.

Lão mỉm cười rất tươi, nhìn xuống vị trí của bọn Thiên Kim mà bái tạ:

- Lão phu rất cảm ơn tam vị.

Thái độ đại phương, đại lượng thấu tình đạt lý này của Nhạc Cốc chủ đã thu phục được sự ngưỡng mộ của quần hùng. Lão ta mà hẹp hòi, cố chấp thì Quách gia trang khó yên thân.

Nhưng Dịch Quan San lại nghĩ khác. Gã hạ giọng nói nhỏ với những người thân:

- Lão họ Nhạc này còn xảo trá, hiểm độc còn hơn cả Âu Dương Mẫn.

Băng Tâm Ma Nữ Kỹ Thanh Lam lập tức gật đầu tán thành:

- San nhi quả là tinh ý! Lão ta đang dọn đường để trở thành Minh chủ Võ lâm.

Lúc này, Nhạc Tự Chương đã trình bày tiếp. Lão quay sang nói với Hội đồng võ lâm:

- Chắc lục vị đang thắc mắc, không hiểu lão phu lên đây nói dông dài như thế để làm gì. Xin thưa rằng trước hết, lão phu tán thành cao kiến của chưởng môn nhân phái Võ Đương, hủy bỏ việc tổ chức đại hội tranh giành danh hiệu Võ lâm Đệ nhất cao thủ.

Tự Chương vừa nói đến đây thì bị quần hùng phản đối kịch liệt:

- Không được! Chẳng lẽ bọn ta uổng công lặn lội hàng ngàn dặm đến đây mà chỉ được xem có một trận đấu ngắn ngủi, tẻ nhạt như lúc nãy hay sao?

Một người nói, ngàn người khen phải khiến Hội đồng Võ lâm do dự bất quyết. Nhưng Cốc chủ Xoa Lạp Cốc đã tươi cười khoa tay:

- Chư vị khoan vội thất vọng, lão phu chưa hết lời! Tuy việc tranh đoạt hư vị không còn nhưng lão phu sẽ khiêu chiến với Nam Thiên Tôn và Bắc Thiên Tôn hôm nay, tại chốn này.

Chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang, toàn trường lặng đi vì kinh ngạc rồi sau đó hoan hô vang dậy. Dù chỉ có hai trận song sẽ ly kỳ, hấp dẫn bằng trăm những trận khác vì đấu thủ toàn là bậc cao nhân, tuyệt thế. Hơn nữa, việc Nhạc Tự Chương dám khiêu chiến với hai tượng đài sừng sững của võ lâm càng khiến mọi người thích thú.

Nam- Bắc Song Tôn cũng sững sờ song không phát tác am còn thầm lo ngại. Nam Thiên Tôn Từ Tôn Chiến từng so tài với Nhạc Cuồng Loan, chỉ chiếm chút thượng phong. Thế thì bản lãnh của Nhạc Tự Chương chắc chắn còn cao siêu hơn con trai lão mấy bậc. Nếu không phải là thế thì Tự Chương đâu dại gì mà thách thức!

Bắc Thiên Tôn Phùng Thịnh Đoan cố tỏ ra bình thản, đứng dậy từ tốn hỏi:

- Chúng ta như nước sông, nước giếng chẳng phạm nhau, sao Nhạc thí chủ lại muốn so tài cùng bọn bần đạo? Phải chăng thí chủ muốn dương danh thiên hạ bằng cách ấy?

Không ít người thầm đồng ý với lập luận của Bắc Thiên Tôn. Muốn nổi tiếng thật nhanh thì không phương thức nào tốt hơn là hạ bệ các tượng đài của võ lâm. Khổ thay, việc này đã trở thành điều lệ bất thành văn trong chốn giang hồ, và cũng chính là một trong những mối phiền toái mà những kẻ thành danh trước phải chịu đựng. Trừ phi đã làm lễ rửa tay gác kiếm, không một cao thủ đương đại nào có quyền từ chối nếu họ còn vương vấn với hư danh.

Nay Nhạc Tự Chương thách đấu trước mặt ba ngàn hào kiệt từ bốn phưong đến, dù chẳng với lý do gì thì hai lão Thiên Tôn cũng không thể lắc đầu.

Nhưng về mặt tâm lý, ai cũng muốn tìm ra nguyên nhân của sự việc. Và cả người hành động cũng muốn có cái cớ xác đáng để chính danh.

Nhạc Tự Chương bình thản phúc đáp Bắc Thiên Tôn:

- Lão phu chẳng cần phải dương danh vì tiếng tăm của Xoa Lạp Cốc đã lẫy lừng gần trăm năm nay. Nguyên do khiến lão phu muốn diệt trừ nhị vị chính là sự vững bền của xã tắc Đại Minh. Lão phu biết rõ Phùng tôn giá đã gã em gái cho một Vương tử Mông Cổ, tên Cổn Ba Đặc Mục Nhĩ, nhưng không có bằng chứng để cáo giác với triều đình, đành phải dùng hạ sách là khiêu chiến và giết chết hai kẻ phản loạn.

Luận điệu của Nhạc Cốc chủ rất phù hợp với những lời tố cáo của Hàn Thiếu Lăng trong trận Độc Nha sơn, song còn rõ ràng hơn vì có cả tên họ của gã Vương tử người Mông. Điều này đã lầm cho quần hùng bội phần tin tưởng, nhìn thiên tôn với ánh mắt khinh bỉ, phẫn nộ.

Bắc Thiên Tôn Phùng Thịnh Đoan đề khí tung mình lên lôi đài. Lão chắp tay trước ngực, cúi chào quần hùng, sắc diện nghiêm trang và thanh thản. Lão điềm đạm trình bày, giọng nói có chút bi ai:

- Anh em bần đạo năm nay tuổi gần cửu thập, vì nặng lòng với giang sơn mà phế bỏ công lao tu hành, dấn thân vào chốn hồng trần, không ngờ lại bị hiểu lầm đến mức chết chẳng nhắm mắt được. thực ra, bẩn đạo gả tiểu nữ cho cổn ba đặc mục nhĩ là có sự chuẩn tấu của Thánh Hoàng. Và chính vậy mà quân đội của bộ tộc A Sát Hãn không hề quấy nhiễu biên thùy nước ta, ở đoạn ranh giới Cam Châu, Túc Châu.

Quần hùng liền thay đổi thái độ và cho rằng Bắc Thiên Tôn tuyệt đối chẳng dám đem thiên tử mà bịp mọi người.

Phùng lão tư lự nói tiếp:

- Việc có rể là người địch quốc chẳng vinh dự gì nên bần đạo luôn giấu kín. Không ngờ, Hàn thí chủ và Nhạc thí chủ đây loáng thoáng biết được, sinh lòng chán ghét, xem như kẻ phản quốc. Bởi vậy, bần đạo đành phải nói rõ ẩn tình chứ chẳng phải là kể lể công lao.

Nhạc Tự Chưong bình thản gật gù, nhếch mép cười bảo:

- Lòng dạ Tư Mã Chiêu thế nào thì sau này hậu thế cũng rõ. Tôn giá đã biện bạch như vậy thì lão phu cũng không tiện nói nhiều. Nay Nhạc mỗ chẳng cần lý do, theo quy củ võ lâm mà yêu cầu được ấn chứng võ học với Nam Thiên Tôn, Bắc Thiên Tôn.

Quần hùng đang lo sợ song phương bãi bình, nào ngờ Xoa Lạp Cốc chủ vẫn kiên quyết thách đấu, khiến họ hân hoan vỗ tay cổ vũ ỏm tỏi.

Nam Thiên Tôn Từ Tôn Chiến liền đứng bật dậy, lao vút lên mộc đài, dáng điệu thì như nóng nảy song lời nói cực kỳ khôn ngoan:

- Nếu Nhạc thí chủ dùng tuyệt học gia truyền của Xoa Lạp Cốc thì bần đạo rất vui vẻ nhận lời. Còn như thí chủ thi thố những ngón nghề vay mượn của Lôi Đình Thần Cung thì xin miễn. năm xưa, bọn ta đã được lãnh giáo qua.

Dù không thích thú sự thoái thác khéo léo này của Từ lão, song cử tọa cũng phải thầm công nhận Nam Thiên Tôn nói rất hữu lý.

Nhưng Nhạc Tự Chương chẳng chút bối rối, cười ruồi đáp:

- Nhị vị cứ yên tâm. Tuy khuyển tử Cuồng Loan là đồ đệ Trác Đế Quân song lão phu chẳng hề muối mặt học lõm, dù chỉ nửa chiêu tuyệt kỹ Lôi Đình. Nếu Trác Ngạn Chi không hiểu rõ nhân phẩm của lão phu thì đã chẳng nhận Cuồng Loan làm học trò. Thực ra Trác Đế Quân chính là bái huynh của Nhạc mỗ. Ông ta rất yêu thương Cuồng Loan nên muốn y trở thành cao thủ duy nhất kiêm thông cả hai tuyệt học dương cương và âm nhu. Hôm nay, lão phu sẽ để cho nhị vị được thưởng thức "Phong Đô kiếm pháp" và "Phong Đô thần chưởng".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!