Vụ kiện "tranh chấp thừa kế" của Uyển My tiến triển khá thuận lợi dưới sự giúp đỡ tận tình của Đăng Khôi. Anh ta đã dành rất nhiều thời gian và tâm huyết để nghiên cứu hồ sơ, tìm kiếm bằng chứng và chuẩn bị các lập luận sắc bén cho phiên tòa sắp tới.
Trong thời gian này, mối quan hệ giữa Uyển My và Đăng Khôi ngày càng trở nên sâu sắc hơn. Họ không chỉ trao đổi về công việc, mà còn chia sẻ với nhau những câu chuyện cá nhân, những ước mơ và những nỗi buồn thầm kín.
Một buổi tối nọ, sau một ngày làm việc căng thẳng tại văn phòng, Đăng Khôi gọi điện cho Uyển My. Giọng anh có vẻ mệt mỏi và có chút buồn bã.
"Uyển My à, cô có rảnh không? Tôi muốn mời cô một ly cà phê."
Uyển My nhận lời ngay lập tức. Cô biết đây là cơ hội tốt để cô tiến thêm một bước trong kế hoạch của mình.
Họ gặp nhau tại một quán cà phê nhỏ ấm cúng, nơi thường lui tới của Đăng Khôi. Bên ngoài trời mưa rất lớn, những hạt mưa nặng hạt rơi xuống mái hiên tạo nên một không gian tĩnh lặng và có phần cô đơn.
Đăng Khôi kể cho Uyển My nghe về những áp lực mà anh đang phải đối mặt trong công việc, về những bất đồng với đối tác và cả sự lạnh nhạt trong mối quan hệ với vợ. Giọng anh trầm xuống khi nhắc đến việc Lê Kiều Anh thường xuyên vắng nhà vì công việc, và dường như không còn thời gian hay sự quan tâm dành cho anh.
"Đôi khi tôi cảm thấy rất cô đơn," Đăng Khôi nói, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi màn mưa đang trắng xóa. "Dù có một gia đình mà bao nhiêu người mơ ước, nhưng tôi lại không tìm thấy được sự ấm áp và sẻ chia thực sự."
Uyển My lắng nghe anh một cách chăm chú, trái tim cô khẽ thắt lại. Cô cảm nhận được sự cô đơn và khao khát yêu thương ẩn sâu trong con người mạnh mẽ và thành đạt này.
"Anh là một người đàn ông tuyệt vời," Uyển My nói, giọng nhẹ nhàng. "Anh tài giỏi, thành công và luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác. Em tin rằng chị Kiều Anh cũng rất yêu và tự hào về anh."
"Có lẽ vậy," Đăng Khôi khẽ thở dài. "Nhưng đôi khi tình yêu thôi là chưa đủ. Chúng ta cần sự thấu hiểu, sự đồng điệu và cả những phút giây sẻ chia thực sự."
Sau cuộc trò chuyện, Đăng Khôi có vẻ buồn bã hơn bình thường. Anh ngỏ ý muốn đưa Uyển My về. Khi đến trước cửa căn hộ của cô, trời mưa vẫn rất to.
"Cảm ơn anh về buổi tối nay," Uyển My nói, giọng nhỏ nhẹ. "Em cảm thấy tốt hơn nhiều sau khi nói chuyện với anh."
Đăng Khôi nhìn cô, ánh mắt anh có chút do dự. "Uyển My à... tôi..."
Anh ta im lặng một lát, rồi đột nhiên đưa tay lên chạm nhẹ vào má cô. Bàn tay anh ấm áp và run rẩy.
Uyển My khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận được sự bối rối và khao khát trong ánh mắt của người đàn ông trước mặt. Cô biết đây là thời điểm quyết định.
"Anh vào nhà một lát nhé?" cô khẽ nói, giọng mời gọi đầy ẩn ý.
Đăng Khôi sững người một giây, rồi gật đầu nhẹ.
Dưới ánh đèn mờ ảo của căn hộ nhỏ bé, họ trao nhau nụ hôn đầu tiên. Một nụ hôn vụng về nhưng đầy đam mê và khao khát. Cơn mưa đêm như càng thêm mãnh liệt, hòa cùng nhịp đập rộn ràng trong lồng ngực của hai con người đang tìm kiếm sự lấp đầy cho những khoảng trống trong tâm hồn.
Đêm đó, ranh giới giữa công việc và tình cảm đã hoàn toàn bị xóa nhòa. Uyển My đã thành công kéo "con mồi" của mình lên giường, mở màn cho một mối quan hệ vụng trộm đầy tội lỗi và đam mê. Nhưng trong sâu thẳm trái tim cô, một cảm xúc lẫn lộn đang trỗi dậy. Liệu đây có còn chỉ là một "vụ án" lạnh lùng như kế hoạch ban đầu?