Tối thứ Bảy, ngày 10 tháng 01 năm 2029 Nhà hát Giao hưởng Thượng Hải
"Cậu thấy không? Nhìn ông ấy kìa! Đúng là một huyền thoại!" Tiểu Bằng thì thầm, giọng đầy phấn khích, mắt không rời sân khấu.
Lâm An ngồi bên cạnh, im lặng gật đầu. Cậu không rành về nhạc cổ điển như Tiểu Bằng, nhưng cậu cũng phải thừa nhận, năng lượng toát ra từ người đàn ông đứng trên bục chỉ huy thật phi thường. Nhạc trưởng Thạch Lỗi không chỉ đang điều khiển dàn nhạc, ông ta đang trở thành một với âm nhạc. Từng cử động của cánh tay, từng cái nhíu mày, từng ánh mắt sắc như dao của ông đều ra một mệnh lệnh tuyệt đối.
Và dàn nhạc gần một trăm con người phía dưới tuân theo mệnh lệnh đó một cách hoàn hảo. Tiếng đàn violin réo rắt, tiếng kèn đồng hùng tráng, tiếng trống dồn dập, tất cả hòa quyện vào nhau, tạo thành một cơn bão âm thanh cuộn trào khắp khán phòng.
Nhưng trong khi Tiểu Bằng đắm chìm vào giai điệu, Lâm An lại quan sát những con người. Cậu thấy cô nghệ sĩ violin số một, gương mặt xinh đẹp nhưng căng thẳng, ánh mắt không bao giờ dám rời khỏi cây đũa chỉ huy. Cậu thấy người nghệ sĩ cello lớn tuổi, đôi tay điêu luyện nhưng trên trán lấm tấm mồ hôi. Cậu thấy sự kính sợ, sự căng thẳng, và cả sự resent (oán giận) ẩn sau những khuôn mặt chuyên nghiệp đó. Đây không phải là một dàn nhạc chơi nhạc vì đam mê, đây là một đội quân đang chiến đấu dưới sự chỉ huy của một vị tướng độc tài.
Bản giao hưởng số 5 của Mahler, một tác phẩm đầy kịch tính, đang đi đến những nốt nhạc cuối cùng. Nhạc trưởng Thạch Lỗi nhắm mắt lại, cả cơ thể ông ta rung lên theo từng nhịp điệu. Cây đũa chỉ huy trong tay ông vung lên cao, sẵn sàng cho cú dứt điểm cuối cùng.
Cả dàn nhạc dồn hết sức lực. Âm thanh bùng nổ, mạnh mẽ, vang dội đến mức Lâm An cảm thấy lồng ngực mình rung lên.
Đó là một khoảnh khắc của sự thăng hoa tuyệt đối.
Cây đũa chỉ huy hạ xuống. Nốt nhạc cuối cùng vang lên, rồi tắt lịm.
Theo kịch bản, sau khoảnh khắc im lặng đó sẽ là những tràng pháo tay như sấm dậy.
Nhưng sự im lặng kéo dài một cách bất thường.
Nhạc trưởng Thạch Lỗi vẫn đứng yên trên bục, lưng quay về phía khán giả, hai tay buông thõng. Cây đũa chỉ huy rơi khỏi tay ông, lăn một vòng trên sàn gỗ và dừng lại.
Và rồi, trước sự kinh hoàng của hàng ngàn khán giả và toàn bộ dàn nhạc, cơ thể vĩ đại của vị nhạc trưởng từ từ đổ gục về phía trước, ngã úp mặt lên giá để bản nhạc.
Sự im lặng bị phá vỡ. Không phải bởi tiếng vỗ tay, mà bởi một tiếng hét thất thanh từ phía dàn nhạc. Sự hỗn loạn bùng nổ. Các nhạc công đứng bật dậy, những vị khách ở hàng ghế đầu hoảng hốt. Bức màn nhung được kéo xuống một cách vội vã, che đi cảnh tượng kinh hoàng trên sân khấu.
Tiểu Bằng quay sang nhìn Lâm An, mặt không còn giọt máu. "Chuyện... chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
Lâm An không trả lời. Cậu vẫn ngồi yên, mắt nhìn chằm chằm vào sân khấu đã bị che khuất. Trong tâm trí cậu, cậu không nghĩ về một cơn đau tim đột ngột do làm việc quá sức. Cậu đang nghĩ về một điều khác.
Trong khoảnh khắc cao trào nhất, ngay trước khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, cậu đã thoáng thấy một điều. Một sự run rẩy rất nhỏ, không phải của vị nhạc trưởng, mà là của chính chiếc bục chỉ huy bằng kim loại nơi ông ta đang đứng. Một sự rung động không thuộc về âm nhạc.
Đây không phải là một tai nạn. Đây là một vụ giết người.