bản hợp âm dang dở

Chương 1: Bản Ghi Âm Dưới Gác Mái


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn gác mái nhỏ trên tầng thượng của một khu tập thể cũ ở quận Bình Thạnh lộng gió. Nắng chiều Sài Gòn tháng Bảy năm 2025 len lỏi qua ô cửa sổ duy nhất, nhuộm vàng những bức tường đã ngả màu và phủ một lớp bụi lấp lánh lên cây đàn dương cầm cũ kỹ đặt ở trung tâm phòng.

Ái Lam đang lướt những ngón tay thon dài của mình trên phím đàn. Một giai điệu nhẹ nhàng, trong trẻo nhưng phảng phất một nỗi buồn man mác vang lên, hòa quyện với tiếng còi xe vọng lên từ con hẻm bên dưới. Cô đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, một thế giới được tạo nên từ những nốt trắng, nốt đen.

Thái Dương ngồi bệt trên sàn, lưng tựa vào chân đàn, mắt nhắm hờ. Anh mặc một chiếc áo thun đã sờn vai và quần jean bạc màu. Anh không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe, đôi môi khẽ mấp máy theo từng nốt nhạc của cô. Anh là khán giả đầu tiên và duy nhất của những bản nhạc còn chưa được đặt tên này.

Giai điệu kết thúc, Ái Lam dừng lại, ngón tay vẫn còn vương trên phím đàn.

"Vẫn chưa được," cô thở dài. "Cái điệp khúc này... nó thiếu một cái gì đó. Một sự bùng nổ."

Thái Dương mở mắt ra, nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp. "Không thiếu đâu," anh nói, giọng trầm và khàn đặc trưng. "Nó chỉ đang đợi giọng hát của anh thôi."

Anh đứng dậy, bước đến bên cạnh, cầm lấy cây guitar mộc dựng ở góc phòng. Anh gảy vài hợp âm, tìm kiếm một sự hòa quyện. Và rồi anh cất tiếng hát, giọng hát của anh không hoàn hảo về mặt kỹ thuật, nhưng lại đầy cảm xúc, một chất giọng trời cho có khả năng kể chuyện. Anh hát theo giai điệu của cô, nhưng biến tấu nó một chút, đẩy nó lên một quãng cao hơn ở cuối đoạn điệp khúc.

Một sự bùng nổ.

Ái Lam ngỡ ngàng. Giai điệu của cô và giọng hát của anh, chúng sinh ra là để dành cho nhau. Cô mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ. Cô xoay người trên ghế đàn, bắt đầu chơi lại từ đầu, lần này giai điệu của cô đã có thêm sự thăng hoa mà anh vừa mang đến. Anh cũng hát theo.

Trong căn gác mái nhỏ bé, giữa những khó khăn của cuộc sống, họ đã có tất cả. Anh là giọng hát, cô là tâm hồn. Họ là một bản hợp âm hoàn hảo.

Họ cùng nhau ghi âm lại bản demo bằng một chiếc micro cũ kỹ và một chiếc laptop đời đầu. Chất lượng âm thanh không tốt, lẫn cả tiếng gió và tiếng còi xe, nhưng cảm xúc thì vẹn nguyên.

"Bài này sẽ tên là 'Gác Mái và Bầu Trời'," Thái Dương nói sau khi nghe lại. "Rồi một ngày nào đó, chúng ta sẽ biểu diễn nó trên một sân khấu lớn, với dàn âm thanh xịn nhất."

"Ngày đó còn xa lắm," Ái Lam cười, tựa đầu vào vai anh.

"Không xa đâu," anh thì thầm, hôn nhẹ lên tóc cô. "Chỉ cần có em viết nhạc, có anh hát, chúng ta sẽ làm được."

Trong khoảnh khắc đó, giữa căn gác mái lộng gió, họ tin rằng chỉ cần có nhau và có âm nhạc, họ có thể chinh phục cả thế giới. Họ không biết rằng, thế giới mà họ muốn chinh phục, lại sắp sửa thử thách tình yêu của họ một cách tàn nhẫn nhất.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×