Buổi sáng tại tòa nhà trụ sở chính của Hà Dương, Trần Ngọc Anh thức dậy với tâm trạng vừa căng thẳng vừa bồn chồn. Hình ảnh buổi gặp hôm qua với Hà Dương và cuộc đối đầu gián tiếp với Hà Mẫn vẫn hiện rõ trong tâm trí cô. Cô hít một hơi dài, tự nhủ: “Mình phải chuẩn bị tinh thần. Ngày hôm nay có thể sẽ là một thử thách lớn.”
Khi đến văn phòng, Ngọc Anh nhận được tin nhắn từ trợ lý Hà Dương:
“Anh Dương muốn Ngọc Anh có mặt tại phòng họp chiến lược lúc 10 giờ. Đây là cuộc họp quan trọng với các đối tác và ban lãnh đạo cao cấp. Chuẩn bị kỹ hồ sơ và chiến lược.”
Ngọc Anh cảm nhận tim mình đập mạnh. Cuộc họp hôm nay không chỉ là bài kiểm tra năng lực mà còn là bước ngoặt quyết định trong sự nghiệp và mối quan hệ với Hà Dương. Cô biết rằng Hà Mẫn cũng sẽ có mặt, và mọi ánh mắt sẽ đổ dồn về cô.
Đúng 10 giờ, cô bước vào phòng họp lớn, nơi ánh sáng chan hòa chiếu qua khung cửa kính cao vút. Không khí căng thẳng đến mức cô có thể cảm nhận từng nhịp tim xung quanh. Hà Dương đứng ở đầu bàn, dáng người cao ráo, ánh mắt sắc bén nhưng khi nhìn Ngọc Anh, ánh mắt anh dịu dàng.
“Ngọc Anh, hôm nay cô sẽ trình bày kế hoạch chiến lược. Tôi tin cô có thể làm tốt,” anh nói, giọng trầm ấm, vừa nghiêm nghị vừa an ủi.
Ngọc Anh gật đầu, bước lên trình bày. Giọng run run lúc đầu, nhưng càng về sau, càng vững vàng. Các slide hiển thị chi tiết dự án, số liệu chiến lược, phản hồi câu hỏi từ lãnh đạo và đối tác.
Bất ngờ, Hà Mẫn xuất hiện từ cửa phòng họp, ánh mắt sắc lạnh và nụ cười mỉa mai hiện rõ:
“Ồ… người mới đã tự tin đến mức này sao? Thật tò mò, cô có trụ được bao lâu trong môi trường này?”
Ngọc Anh cảm nhận áp lực nhưng vẫn đứng vững, giọng kiên định:
“Dạ… tôi sẽ cố gắng hết mình và tin vào khả năng bản thân.”
Hà Dương tiến lại gần, giọng trầm nghiêm:
“Ngọc Anh, đừng để lời nói của cô ấy ảnh hưởng. Hãy tập trung vào công việc.”
Cô cảm nhận sự bảo vệ từ anh, vừa an toàn vừa khiến trái tim loạn nhịp.
Cuộc họp tiếp tục, nhưng Ngọc Anh nhận ra Hà Mẫn đang cố tình đặt ra những câu hỏi hóc búa, nhằm thử thách cô. Một câu hỏi về dự án mang tính chiến lược khiến cô hơi lúng túng. Tim đập mạnh, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Hà Dương đứng bên, nhẹ nhàng nhắc nhở:
“Cô bình tĩnh. Nhấn mạnh kết quả chính, phần chi tiết có thể giải thích sau.”
Ngọc Anh hít sâu, theo lời anh, giọng ngày càng tự tin. Cô nhận ra sự tin tưởng của Hà Dương là chỗ dựa vững chắc, giúp cô vượt qua thử thách.
Cuộc họp kết thúc, nhưng Ngọc Anh biết rằng cuộc chiến thực sự mới bắt đầu. Khi họ bước ra ngoài, một nhân viên chạy đến trao cho cô một phong bì dán kín.
Ngọc Anh mở ra, bên trong là hình ảnh và hồ sơ chi tiết về dự án, nhưng kèm theo những lời nhắc nhở mỉa mai từ Hà Mẫn, rõ ràng là cô ta đã chuẩn bị trước để tạo áp lực. Tim Ngọc Anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hà Dương nhận thấy sự rối loạn của cô, đặt tay lên vai:
“Đừng lo. Tôi đã biết mọi chuyện. Cô không phải đối diện một mình.”
Ngọc Anh cảm nhận sự bảo vệ mạnh mẽ, vừa an toàn vừa kích thích cảm xúc. Trái tim cô rung lên những nhịp cảm xúc hỗn độn, vừa bồn chồn vừa hạnh phúc.
Chiều hôm đó, Hà Dương mời cô lên phòng làm việc riêng để trao đổi chiến lược mới. Không gian yên tĩnh, ánh sáng dịu, bàn ghế bằng gỗ cao cấp, cửa kính nhìn ra toàn thành phố. Anh đặt trước mặt cô ly trà nóng:
“Hãy nghỉ ngơi một chút trước khi thảo luận. Tôi muốn cô thoải mái.”
Ngọc Anh ngồi xuống, cảm giác tim mình đập mạnh khi nhìn anh. Ánh mắt anh dịu dàng, giọng trầm ấm:
“Ngọc Anh, tôi biết môi trường này khó khăn. Nhưng tôi sẽ đồng hành cùng cô. Không ai được phép làm tổn hại cô.”
Khoảnh khắc này khiến Ngọc Anh rung động sâu sắc. Cô cảm nhận một sự quan tâm và bảo vệ tuyệt đối, điều mà cô chưa từng cảm nhận từ bất kỳ ai.
Ngay lúc đó, điện thoại cô rung lên. Tin nhắn từ số lạ:
“Cô đang bước vào bẫy của gia tộc Hà. Một số người sẽ dùng mọi cách để cô thất bại. Cẩn thận.”
Ngọc Anh đọc xong, tim đập nhanh, cảm giác vừa sợ vừa căng thẳng. Cô nhìn Hà Dương, ánh mắt đầy lo lắng. Anh nhận ra sự lo lắng trong cô, đặt tay lên vai:
“Đừng lo. Tôi đã nắm hết mọi việc. Cô chỉ cần tập trung vào công việc và bản thân. Mọi thứ khác tôi sẽ lo.”
Cô cảm nhận sự bảo vệ mạnh mẽ, vừa an toàn vừa kích thích cảm xúc. Ngọc Anh thầm nghĩ: “Mình đang bước vào một thế giới mới, nơi quyền lực, thử thách và cảm xúc đan xen… và anh ấy là điểm tựa duy nhất.”
Buổi chiều, họ trở về phòng làm việc. Ngọc Anh nhận ra cảm xúc của mình ngày càng rõ ràng. Mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ, mỗi lời nói của Hà Dương đều khiến cô rung động. Nhưng bên cạnh đó, cô cũng hiểu rằng âm mưu từ Hà Mẫn và gia tộc sẽ không dừng lại, và cô phải chuẩn bị tinh thần để đối mặt với thử thách lớn hơn.
Khi chuẩn bị rời văn phòng, Hà Dương bất ngờ nói:
“Ngọc Anh, hôm nay tôi muốn cô hiểu… trong môi trường này, không phải ai cũng chân thành. Nhưng tôi sẽ luôn bảo vệ cô, nếu cô sẵn sàng tin tưởng.”
Cô đỏ mặt, tim đập mạnh, cảm giác vừa xao xuyến vừa an toàn:
“Dạ… tôi… tôi tin anh.”
Hai người bước ra ngoài, ánh hoàng hôn phủ khắp thành phố, tạo ra khung cảnh vừa lãng mạn vừa quyền lực. Ngọc Anh biết rằng đây là một bước ngoặt quan trọng, mở ra cảm xúc, sự thân mật và thử thách mới.
Trong lòng cô, cảm giác định mệnh và khao khát lan tỏa: đây không chỉ là công việc hay dự án, mà là bắt đầu của một hành trình đầy thử thách, quyền lực và tình cảm, nơi trái tim cô vừa bồn chồn vừa tràn đầy hy vọng.
Cô thầm nhủ: “Mình sẽ mạnh mẽ hơn, để không chỉ đứng vững trong môi trường này, mà còn để bước vào thế giới của anh, và đón nhận tất cả những gì phía trước.”