Ngày hôm đó, Linh Chi thức dậy với một cảm giác vừa háo hức vừa nặng trĩu. Hình ảnh ánh mắt, hơi thở, và từng cử chỉ gần gũi của Đình Khang những ngày qua vẫn ám ảnh cô, khiến tim cô đập nhanh ngay cả khi cô tự nhủ rằng đây là công việc, không phải tình cảm. Cô bước vào văn phòng, nơi ánh sáng vàng dịu chiếu lên những bức tường kính sang trọng, và thấy anh đã có mặt từ sớm.
“Đúng giờ,” Đình Khang nói, giọng trầm nhưng chắc nịch. Ánh mắt anh sắc lạnh, nhưng đầy ý tứ, dường như đang đo lường khả năng kiểm soát cảm xúc của cô. Linh Chi hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh, nhưng nhịp tim vẫn tăng lên khi ánh mắt họ chạm nhau.
Hôm nay, họ có buổi gặp gỡ với một đối tác quan trọng. Linh Chi theo sát anh, chăm chú sắp xếp hồ sơ và chuẩn bị mọi thứ. Mỗi bước đi, mỗi động tác, đều khiến cô cảm nhận được sự hiện diện mạnh mẽ của anh gần bên. Khi cô cúi xuống nhặt một tài liệu, tay họ chạm nhau vô tình. Lần này, cảm giác run rẩy trong lòng cô mạnh hơn bao giờ hết. Anh không rút tay ngay, ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cô trong giây lát, khiến Linh Chi gần như quên cả việc hít thở.
Buổi họp diễn ra trong phòng hội nghị lớn, nơi ánh sáng trắng chiếu sáng chói chang. Đình Khang điều hành cuộc họp với sự sắc bén và lạnh lùng tuyệt đối, nhưng Linh Chi vẫn cảm nhận được từng cử chỉ nhỏ nhặt, từng ánh mắt anh dành cho cô. Khi anh nghiêng người để lấy hồ sơ, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài centimet. Cô cảm nhận hơi thở anh phả lên da cổ, một cảm giác vừa nguy hiểm vừa quyến rũ khiến cô phải nín thở.
Sau buổi họp, họ trở về văn phòng. Linh Chi chuẩn bị trà và đặt hồ sơ trước mặt anh. Khi cô đưa tờ giấy, tay họ chạm nhau lần nữa. Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy đủ để khiến trái tim cô nhói lên, nhưng cả hai vẫn giữ sự kiểm soát tuyệt đối. Anh nhìn cô, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa dịu dàng, giọng nói trầm: “Cô làm tốt hôm nay. Nhưng còn nhiều thứ phải học.”
Chiều hôm đó, Đình Khang yêu cầu cô theo anh đến phòng tập gym để kiểm tra lịch trình sức khỏe. Không gian chật hẹp, ánh sáng vàng dịu, khiến mọi chuyển động trở nên gần gũi và căng thẳng hơn. Khi Linh Chi cúi xuống chỉnh tư thế cho anh, cơ thể họ chỉ cách nhau vài centimet. Hơi thở anh phả lên da cô, khiến cô rùng mình. Anh dừng lại, nhìn cô chăm chú, và trong ánh mắt ấy, Linh Chi cảm nhận rõ ràng ham muốn bị kìm nén.
Sau buổi tập, họ trở về văn phòng, nơi ánh sáng chiều tà len lỏi qua cửa sổ. Linh Chi đặt hồ sơ xuống bàn, quay lại thì gặp ánh mắt anh. Đôi mắt ấy không còn lạnh lùng hoàn toàn, mà chứa một tia dịu dàng và sự thăm dò đầy mị lực. Một phần trong cô muốn bước lại gần, nhưng lý trí vẫn nhắc nhở rằng mọi thứ đều cấm kỵ.
Buổi tối, khi văn phòng vắng lặng, Linh Chi thu dọn bàn làm việc, lòng nặng trĩu suy nghĩ. Mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt, mỗi khoảng cách gần gũi hôm nay đều khiến cô nhận ra rằng ham muốn không chỉ là thể xác, mà còn là sự cuốn hút tinh thần, sự nguy hiểm của cấm đoán. Cô biết rằng mình và anh đang bước trên một sợi dây mong manh, nơi ranh giới giữa trách nhiệm và dục vọng ngày càng mờ nhạt.
Trước khi rời văn phòng, Linh Chi nhìn lại Đình Khang. Anh đứng cạnh cửa sổ, dáng vẻ uy quyền, ánh mắt sâu thẳm nhưng ẩn chứa điều gì đó khó nắm bắt. Một luồng cảm giác vừa nguy hiểm vừa mê hoặc len lỏi trong tim cô, báo hiệu rằng mối quan hệ này sẽ còn căng thẳng và đầy thử thách hơn bao giờ hết. Cô tự nhủ: “Em sẽ cố gắng giữ khoảng cách… nhưng không biết lý trí sẽ chiến thắng ham muốn đến khi nào.”
Khi cửa văn phòng khép lại, Linh Chi bước ra ngoài, cảm nhận từng nhịp tim, từng cảm xúc bùng lên, biết rằng từ hôm nay, mọi ngày trôi qua sẽ là một cuộc chiến giữa cấm kỵ và ham muốn, giữa trách nhiệm và dục vọng – một cuộc chiến mà cô chưa từng trải qua trong đời.