Sáng sớm, văn phòng chìm trong ánh nắng dịu nhẹ, chiếu lên những khung kính cao tầng rực rỡ. Linh bước vào, tay cầm hồ sơ, tim vừa rộn ràng vừa căng thẳng. Cô đã quen với áp lực công việc cùng Nguyên Tường, nhưng chưa bao giờ quen được cảm giác trái tim loạn nhịp mỗi khi ánh mắt băng lãnh ấy dán vào mình.
Ngay khi Linh bước vào phòng, Nguyên Tường đã đứng đó, ánh mắt dán chặt vào cô. Vẻ lạnh lùng vẫn nguyên, nhưng hôm nay ánh mắt anh khác hẳn – vừa sắc bén vừa dịu dàng, như muốn truyền đi một thông điệp thầm lặng mà cô không thể bỏ qua.
“Cô biết hôm nay sẽ phải đối mặt với thử thách mới chứ?” giọng anh trầm, sắc lạnh nhưng lại có chút ấm áp, như muốn kích thích phản ứng của cô.
“Dạ… em sẽ cố gắng ạ.” Linh đáp, cố giữ bình tĩnh, dù tim đập mạnh.
Buổi sáng bắt đầu với các nhiệm vụ khắt khe hơn: phân tích dự án mới, xử lý báo cáo chi tiết, chuẩn bị kế hoạch trình bày trước hội đồng. Mỗi hành động của Linh đều được Nguyên Tường theo dõi tỉ mỉ. Ánh mắt anh sắc như dao, những câu hỏi hóc búa và lời nhận xét khắt khe khiến cô phải tập trung tối đa.
Giữa buổi, một sự cố bất ngờ xảy ra: dữ liệu quan trọng bị lỗi hệ thống, làm lệch hoàn toàn kết quả phân tích. Linh cảm thấy tim đập nhanh, mồ hôi bắt đầu lăn trên trán.
Nguyên Tường tiến đến gần, ánh mắt sắc bén nhưng thoáng một chút quan tâm: “Cô định xử lý thế nào?”
Linh hít sâu, nhìn thẳng vào anh: “Em sẽ kiểm tra lại dữ liệu và đưa ra phương án chính xác ngay ạ.”
Trong khi mọi người xung quanh căng thẳng, Nguyên Tường đứng bên cạnh, âm thầm quan sát, không can thiệp nhưng cũng không để cô thất bại hoàn toàn. Linh nhận ra điều đó, trái tim vừa bối rối vừa rung động.
Buổi chiều, thử thách tinh vi hơn xuất hiện: phối hợp với nhóm phòng ban khác để giải quyết tình huống giả định khẩn cấp. Nguyên Tường đứng bên cạnh, ánh mắt dán chặt vào từng cử chỉ của cô, giọng lạnh lùng: “Tôi sẽ quan sát. Không ai được phép mắc sai lầm.”
Trong quá trình làm việc, Linh lúng túng, và Nguyên Tường bất ngờ kéo cô sang một góc nhỏ: “Cẩn thận với chi tiết này. Sai một ly, hỏng cả dự án.” Giọng anh vẫn lạnh, nhưng ánh mắt mềm mại khiến Linh không thể rời mắt.
Buổi tối, sau khi mọi người ra về, Linh còn ngồi kiểm tra báo cáo. Nguyên Tường xuất hiện: “Cô vẫn chưa về?”
Linh giật mình: “Dạ… em còn việc ạ.”
Anh tiến lại gần, giọng lạnh nhưng ánh mắt tinh tế: “Đừng làm quá sức. Tôi không muốn thấy cô mệt mỏi.”
Linh lúng túng, ngẩng lên nhìn anh, tim nhói: “Em… em ổn ạ.”
Nguyên Tường im lặng, ánh mắt sắc lạnh nhưng ánh sáng phản chiếu lên gương mặt khiến Linh không thể rời mắt. Lần này, anh không chỉ âm thầm bảo vệ cô, mà ánh mắt như muốn thừa nhận tình cảm thật sự, một điều mà trước đây chưa từng thấy.
Khoảnh khắc im lặng kéo dài, cả hai đứng cạnh nhau, không ai nói lời nào, nhưng không khí đầy căng thẳng và rung động. Linh tự nhủ: Tại sao anh khiến mình vừa căng thẳng vừa rung động?
Ngày hôm sau, thử thách mới xuất hiện: dự án quan trọng yêu cầu Linh phối hợp với nhóm phòng ban phức tạp, xử lý tình huống khẩn cấp mà không được mắc sai lầm. Nguyên Tường vẫn đứng bên cạnh, âm thầm quan sát và bảo vệ cô.
Trong quá trình làm việc, anh bất ngờ kéo cô ra khỏi một tình huống nguy hiểm: “Cẩn thận.” Giọng anh ngắn gọn, ánh mắt ấm áp, ánh sáng phản chiếu lên gương mặt khiến Linh không thể rời mắt.
Linh nhận ra đây là lần đầu tiên anh trực tiếp bảo vệ mình, và ánh mắt như muốn thừa nhận tình cảm. Cô vừa bối rối vừa rung động, không biết phải phản ứng ra sao.
Ngày kết thúc, Linh rời văn phòng, ánh nắng chiều chiếu lên mái tóc, trái tim vừa mệt mỏi vừa rộn ràng. Cô nhận ra rằng áp lực, thử thách, và những khoảnh khắc quan tâm kín đáo của Nguyên Tường đã khiến trái tim cô rung động sâu sắc.
Nguyên Tường đứng lại trong phòng trống, nhìn ra cửa sổ: “Cô ấy… kiên cường, nhưng trái tim vẫn mềm. Tôi sẽ bảo vệ cô, và… tôi muốn cô biết điều đó, dù không nói ra.”
Ngày tiếp theo hứa hẹn sẽ mở ra những thử thách mới, nơi tình cảm giữa Linh và Nguyên Tường sẽ tiến triển mạnh hơn, với những khoảnh khắc ngược tâm – lãng mạn, khiến độc giả vừa day dứt vừa tò mò không thể rời mắt.