Ánh đèn flash nháy lên liên tục, biến màn đêm của một resort sang trọng ở Bali thành một sân khấu rực rỡ. Giữa tâm điểm của sự chú ý, Khả My mỉm cười, một nụ cười đã được luyện tập hàng ngàn lần trước gương, hoàn hảo đến từng góc độ. Nàng mặc một chiếc váy lụa màu xanh ngọc, mái tóc nâu hạt dẻ được uốn lượn sóng mềm mại, tôn lên khuôn mặt xinh đẹp không tì vết.
"My ơi, nhìn bên này!"
"Khả My, bạn có thể chia sẻ một chút về cảm nhận của mình với bộ sưu tập mới này không?"
Nàng duyên dáng trả lời từng câu hỏi của phóng viên, giọng nói ngọt ngào, cử chỉ thanh lịch. Đối với hàng triệu người đang theo dõi qua màn hình livestream, Khả My là một nữ hoàng. Nàng là một travel blogger, một influencer hàng đầu, người có một cuộc sống trong mơ: đi du lịch khắp thế giới, ở những nơi sang trọng nhất, mặc những bộ đồ đẹp nhất và thưởng thức những món ăn ngon nhất. Mỗi bài đăng của nàng trên mạng xã hội đều nhận được hàng trăm ngàn lượt yêu thích, mỗi sản phẩm nàng quảng cáo đều cháy hàng. Nàng là biểu tượng của sự thành công, của một cuộc sống tự do và đáng khao khát.
Nhưng không ai biết rằng, đằng sau nụ cười rạng rỡ đó là một tâm hồn đang mỏi mệt đến kiệt quệ. Không ai biết rằng, chiếc váy lụa nàng đang mặc là đồ đi mượn, và sau khi kết thúc sự kiện này, nàng sẽ phải trả lại nó trong tình trạng hoàn hảo. Không ai biết rằng, bữa tối thịnh soạn mà nàng vừa đăng lên story, thực chất nàng chỉ dám ăn vài miếng nhỏ để giữ dáng, và bữa ăn thực sự của nàng sau đó chỉ là một ổ bánh mì không.
Và điều tồi tệ nhất, không ai biết rằng, gia đình nàng, tập đoàn bất động sản hùng mạnh một thời, đã phá sản từ hai năm trước. Cha nàng vì quá sốc mà ngã bệnh, mẹ nàng từ một phu nhân giàu có giờ đây phải học cách sống tằn tiện. Toàn bộ gánh nặng gia đình, từ tiền viện phí của cha, tiền sinh hoạt, cho đến việc duy trì một vỏ bọc "tiểu thư" để không bị người đời khinh miệt, đều đổ dồn lên đôi vai mỏng manh của nàng. Nàng đã phải làm việc như một con thiêu thân, nhận mọi hợp đồng quảng cáo, tham gia mọi sự kiện, chỉ để kiếm tiền, để duy trì cái ảo ảnh hoàn hảo mà nàng đã xây dựng.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Khả My trở về phòng khách sạn. Nàng tháo đôi giày cao gót ra, đôi chân phồng rộp vì phải đứng quá lâu. Nàng tẩy đi lớp trang điểm dày cộm, để lộ ra một khuôn mặt mệt mỏi với quầng thâm dưới mắt. Nàng ngồi bệt xuống sàn, tựa lưng vào thành giường, cảm thấy một sự cô độc đến đáng sợ.
Nàng mở điện thoại lên, lướt qua những bình luận tung hô mình. "Ngưỡng mộ chị quá", "Ước gì em cũng có cuộc sống như chị". Nàng bật cười, một nụ cười chua chát. Cuộc sống của nàng, có thật sự đáng ngưỡng mộ đến vậy sao?
Đúng lúc đó, điện thoại nàng rung lên. Là tin nhắn từ quản lý, chị Lan. "My à, tiền hoa hồng tháng này bên nhãn hàng X họ lại hẹn lần nữa rồi. Em cố gắng nói khéo với họ xem sao nhé."
Lại là tiền. Khả My thở dài. Nàng mở ứng dụng ngân hàng, nhìn con số ít ỏi còn lại trong tài khoản. Tiền viện phí cho cha tháng này vẫn chưa đủ. Nàng phải làm gì đây?
Nàng lướt đến một album ảnh cũ trong điện thoại, một album mà nàng đã không mở ra từ rất lâu. Đó là những bức ảnh thời cấp ba. Trong ảnh, nàng là một cô nữ sinh 17 tuổi, nụ cười trong veo, không một chút lo toan. Nàng là hoa khôi, là tiểu thư được bao người vây quanh. Nàng nhớ lại những ngày tháng vô tư đó, nhớ về những người bạn cũ.
Chợt, ánh mắt nàng dừng lại ở một góc ảnh lớp. Một cậu bạn gầy gò, đeo kính cận, luôn ngồi ở góc cuối lớp và ít khi nói chuyện. Phong Dật. Nàng thậm chí còn không nhớ rõ mặt cậu ta nữa. Nàng chỉ nhớ mang máng, cậu ta học rất giỏi, đặc biệt là môn Tin học, và thường hay bị mấy bạn nam khác trêu chọc là "mọt sách". Nàng đã từng vài lần đứng ra bênh vực cậu ta, chỉ đơn giản vì nàng không thích thấy ai bị bắt nạt. Đối với nàng lúc đó, đó chỉ là một hành động nhỏ nhặt. Nàng không hề biết rằng, đối với cậu bạn trầm tính kia, nó lại là cả một vầng thái dương ấm áp.
Khả My khẽ lắc đầu, tắt điện thoại. Quá khứ đã quá xa rồi. Giờ đây, nàng không còn là cô tiểu thư vô tư ngày nào nữa. Nàng là một nữ hoàng, một nữ hoàng đang đứng trên một tòa lâu đài được xây bằng cát, chỉ cần một cơn sóng nhỏ cũng có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Và nàng không biết rằng, cơn sóng thần đó, đang chuẩn bị ập tới.