bé con, em ngoan quá!

Chương 3: Ninh Nhi đã lớn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Âu Dương Ninh trải qua hai năm dưới sự cưng chiều và kiểm soát gắt gao của cha và anh trai. Đột nhiên, cô đã đủ tuổi đi học trung học. Cơ thể của một cô gái tuổi XX dần phát triển, trở nên thanh tú và cân đối hơn.

  Âu Dương Lôi muốn giữ cô con gái ngày càng xinh đẹp bên mình mỗi ngày, nhưng con trai lại không tin tưởng anh làm cha, sợ rằng con trai sẽ mất kiểm soát và lợi dụng cô con gái quý giá của mình.

  Ngày đầu tiên đi học cấp 2, Âu Dương Ninh đã khóc lóc trở về nhà.

  Vì công ty quá bận, Âu Dương Lôi vốn định đón con gái tan học nhưng không thể đến đón kịp nên đành phải cử tài xế đến.

  Ngay khi tôi bước vào cửa vào buổi tối, tôi thấy con gái mình đang cuộn tròn trên ghế sofa, khóc nức nở một cách buồn bã.

  Âu Dương Lôi đau lòng đến nỗi không kịp thay giày, anh bước nhanh tới, ôm con gái vào lòng, hôn lên đôi môi hồng hào của con, dỗ dành: "Ngoan, đừng khóc, nói cho bố biết, ai bắt nạt con của bố?"

  Cô bé dang rộng vòng tay, ôm chặt lấy cổ cha, khóc nức nở: "Cha ơi, con sắp chết rồi. Con chảy máu nhiều quá. Thầy giáo nói con gái chảy máu là chuyện bình thường, nhưng Ninh Nhi sợ lắm. Máu nhiều quá... Bụng con đau quá..."

  Âu Dương Lôi kinh ngạc nhìn con gái, đặt cô bé lên ghế sofa: "Máu chảy ở đâu?"

  "Chỉ là... chỗ mà bố và anh trai thích ăn." Cô dang rộng hai chân, để lộ chiếc quần lót ren đen, "Cô giáo đưa cho em một vật dài và bảo em bỏ vào quần lót..."

  Âu Dương Lôi nuốt nước bọt, nói: "Bảo bối, để bố xem..."

  "Ừm... Bố ơi, bệnh này có chữa được không?"

  Âu Dương Lôi vươn tay kéo chiếc quần lót nhỏ xíu của con gái xuống, ngón tay thon dài của anh tách đôi môi hồng hào của con gái ra, nơi đó nhuốm đầy vết máu, càng thêm gợi cảm và quyến rũ.

  Nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, Âu Dương Lôi không khỏi trầm trồ khen ngợi: "Đẹp quá..."

  Anh đưa ngón trỏ về phía trước thăm dò, nhờ sự bôi trơn của máu, đầu ngón tay hơi lún vào lỗ nhỏ giữa môi lớn. "Ôi, em không nhịn được nữa..." Vừa nói, Âu Dương Lôi vừa muốn tăng lực tay.

  Đột nhiên, bóng người nhỏ bé trước mặt anh biến mất. Âu Dương Lôi ngẩng đầu, thấy con trai mình đang đứng bên cạnh, ôm chặt đứa bé đỏ mặt trong lòng.

  Âu Dương Huyền trừng mắt nhìn cha mình: "Cha, cha muốn làm gì?"

  Âu Dương Lôi mỉm cười quyến rũ: "Ừm... Hiên à, con của chúng ta đã lớn rồi, giờ đã là một tiểu mỹ nhân rồi. Anh đương nhiên muốn biến con bé thành một người phụ nữ thực thụ, em không muốn sao?"

  Âu Dương Huyền bất lực nhìn cha, rồi nhìn đứa bé trong lòng: "Cha quên mất giao ước của chúng ta rồi sao? Từ giờ trở đi, Ninh Nhi sẽ ngủ với con."

  Âu Dương Ninh đang nằm trên vai anh trai nghe vậy liền ngẩng đầu lên: "Anh ơi, bố nói anh đang học năm ba cấp ba, rất bận rộn. Buổi tối anh phải học thêm. Ninh Nhi, đừng làm phiền bố nữa. Ninh Nhi, con ngủ với bố thì tốt hơn. Thực ra bố rất thương Ninh Nhi..."

  Âu Dương Lôi mỉm cười đắc thắng với con trai, đưa tay ôm lấy thân hình nhỏ bé của con gái: "Đừng lo, ta sẽ đợi đến khi con bé XX tuổi."

  Vài ngày sau, vào sáng sớm, Âu Dương Ninh chạy vào thư phòng, líu lo nói: "Bố..."

  Âu Dương Lôi ngồi sau bàn làm việc ngẩng đầu lên, mỉm cười vẫy tay chào con gái.

  Âu Dương Ninh vui vẻ chạy tới, kéo tay áo anh, làm nũng: "Bố ơi, Ninh Nhi khỏe rồi. Con muốn ra ngoài chơi. Hôm nay lớp con tổ chức đi chơi xuân. Bố cho con đi được không?"

  Âu Dương Lôi cười gian tà: "Muốn ra ngoài không? Được thôi, nhưng bố đói rồi. Ninh Nhi, con không muốn cho bố ăn trước sao?"

  Âu Dương Ninh gật đầu: "Được, Ninh Nhi sẽ đút cho cha ăn."

  Vừa nói, cô vừa tự động cởi cúc áo, để lộ bộ ngực trắng nhỏ nhắn, sau đó nhấc váy lên và cởi chiếc quần lót màu vàng nhạt.

  Leo lên bàn, đối diện với cha mình với hai chân trắng nõn mềm mại dang rộng, Âu Dương Ninh đỏ mặt liếm môi, nói một cách quyến rũ: "Cha, mời cha thưởng thức..."

  Sự dịu dàng của Âu Dương Lôi biến mất, thay vào đó là ham muốn điên cuồng và bị kìm nén.

  Đôi bàn tay to lớn của anh ta dang rộng đôi chân thon thả ra phía trước, và đôi mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào cái lỗ nhỏ quyến rũ.

  Những ngón tay thon dài ấn vào viên ngọc trai nhỏ đang nhô lên, khiến Ninh Nhi nằm trên bàn run rẩy cả người. "Ba ơi, đừng..."

  "Nhạy cảm quá... Ngọc trai nhỏ của Ngưng Nhi đáng yêu quá... Để bố nếm thử xem..."

  Vừa dứt lời, đầu lưỡi mềm mại chạm vào âm vật hồng hào, Âu Dương Ninh rên rỉ một tiếng: "A, cha, thật thoải mái..."

  Ở tuổi XX, Âu Dương Ninh đã biết mùi vị của cực khoái. Dưới sự huấn luyện của cha và anh trai nhiều năm qua, cơ thể nhỏ bé của cô ngày càng nhạy cảm, chỉ cần họ chạm nhẹ vào, cô sẽ lập tức tiết ra mật ngọt.

  Quả nhiên, Âu Dương Lôi chỉ mút âm vật của cô, tinh dịch tràn ra từ những lỗ nhỏ trên cánh hoa.

  Âu Dương Lôi nhìn cảnh tượng trước mắt, khàn giọng nói: "Thật là dâm đãng, vừa liếm là ướt!"

  Âu Dương Ninh sốt ruột vặn vẹo cái mông nhỏ, lo lắng nói: "Bố ơi, Ninh Nhi muốn nữa, bố ơi, ăn cái huyệt hoa của Ninh Nhi đi... ừm..."

  Âu Dương Lôi không còn chậm chạp nữa, mà há miệng, ngậm lấy tiểu huyệt nhỏ nhắn của con gái, mút mạnh như muốn nuốt trọn nó vào bụng.

  Mật ong của Âu Dương Ninh không ngừng chảy ra, chảy vào trong miệng Âu Dương Lôi đang chờ đợi.

  Cái lưỡi to trêu chọc những cánh hoa hồng, Âu Dương Lôi nói lắp bắp: "Gợi cảm quá, ngọt ngào quá... Bảo bối, gọi... gọi những gì bố thích nghe..."

  "Ôi, bố ơi, bố liếm Ninh Nhi đi... sướng quá... Ninh Nhi muốn bố, bố ơi, ăn con nữa đi..."

  "Con bé đáng yêu, mày thật là lẳng lơ..." Cô ấy xứng đáng là cục cưng mà tao đã tự tay huấn luyện.

  Miệng vẫn không ngừng mấp máy, hắn giơ bàn tay to lớn lên, vỗ nhẹ vào cặp mông trắng nõn của con gái. Âu Dương Ninh đột nhiên kêu lên: "A, đến rồi, Ninh Nhi sắp lên đỉnh rồi..."

  Âm đạo mỏng manh co giật dữ dội, Âu Dương Ninh cong thân thể nhỏ bé, đạt đến đỉnh điểm khoái cảm.

  Âu Dương Lôi cười gian tà, đưa lưỡi liếm mật ong chảy ra từ người cô, xoa xoa cánh hoa hơi run rẩy của cô: "Ừm, mật ong của con ngon quá, sau này bố sẽ ăn mỗi ngày..."

  Âu Dương Ninh nghe vậy không khỏi lẩm bẩm: "Ngày nào cũng ăn..."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×