bên nhau chỉ cần một nhìn

Chương 11: Cơ hội hợp tác quốc tế và sự gần gũi căng thẳng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm nay, Lâm Thục Vy thức dậy với cảm giác vừa hồi hộp vừa căng thẳng. Sau chuỗi sự kiện và khủng hoảng dự án gần đây, cô đã dần quen với nhịp sống căng thẳng nhưng đầy áp lực bên cạnh CEO Nguyên Hạo. Tuy nhiên, email từ phòng điều phối quốc tế khiến cô bất ngờ: Bright Star nhận được lời mời tham gia một dự án hợp tác quốc tế lớn, và Nguyên Hạo muốn cô trực tiếp đồng hành, xử lý các vấn đề dữ liệu và chiến lược.

Cô hít một hơi sâu, tự nhủ: “Đây là cơ hội vàng để chứng minh năng lực… và để tiến gần hơn đến anh ấy.”

Khi bước vào văn phòng, cô thấy Nguyên Hạo đã đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt sắc lạnh nhưng uy quyền, dõi theo từng nhân viên. Khi thấy cô, anh gật nhẹ, nhưng giọng nói vẫn nghiêm nghị:

“Dự án lần này quan trọng, đòi hỏi phối hợp sát sao. Cô sẽ đi cùng tôi. Không được phép mắc sai sót.”

Thục Vy gật đầu, cảm giác vừa lo lắng vừa hứng khởi: “Dạ… em sẵn sàng.”

Anh nhíu mày, bước tới bàn cô, ánh mắt dừng lại trên báo cáo mà cô đã chuẩn bị: “Hãy đảm bảo mọi dữ liệu đã được kiểm tra. Một sai sót nhỏ cũng có thể khiến đối tác quốc tế mất niềm tin.”

Cô hít một hơi sâu: “Dạ… em sẽ kiểm tra lại cẩn thận.”

Buổi sáng, họ di chuyển đến trung tâm hội nghị quốc tế. Cả hai ngồi cùng một ô tô đưa đón, không gian nhỏ hẹp khiến cô cảm giác gần gũi và căng thẳng hơn bao giờ hết.

Nguyên Hạo nhìn cô nghiêm nghị: “Cô đã chuẩn bị đầy đủ chưa?”

Thục Vy lắp bắp: “Dạ… em đã chuẩn bị các báo cáo, số liệu và chiến lược chi tiết cho buổi họp với đối tác.”

Anh gật nhẹ, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy quan tâm: “Tốt. Hãy tự tin và theo sát tôi.”

Trong lúc ô tô di chuyển, cô lén nhìn anh. Anh không nói nhiều, ánh mắt tập trung vào đường, nhưng cảm giác gần gũi khiến tim cô đập nhanh. Một cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc len lỏi, khiến cô không thể rời mắt khỏi anh.

Khi đến trung tâm hội nghị, họ ngay lập tức được dẫn vào phòng họp để chuẩn bị. Các đối tác quốc tế đã có mặt, ánh mắt tò mò và tập trung hướng về hai người. Thục Vy đứng cạnh Nguyên Hạo, cảm giác vừa tự hào vừa hồi hộp.

Buổi họp bắt đầu, Thục Vy trình bày báo cáo chiến lược thị trường, hỗ trợ Nguyên Hạo giải đáp các câu hỏi liên quan đến dữ liệu. Giọng cô run run lúc đầu, nhưng dần ổn định nhờ sự hướng dẫn tinh tế của anh. Ánh mắt anh thỉnh thoảng dừng trên cô, gật nhẹ, truyền cho cô cảm giác tự tin và động lực.

Một đối tác quốc tế bất ngờ đặt câu hỏi về các rủi ro dữ liệu. Thục Vy hơi lúng túng, nhưng Nguyên Hạo đặt tay lên vai cô, nhấn nhẹ:

“Bình tĩnh, cô chỉ cần trình bày theo báo cáo đã chuẩn bị.”

Cô hít một hơi sâu, cảm giác tay anh ấm áp truyền đến, giúp cô tự tin trả lời. Các đối tác gật đầu, vẻ mặt hài lòng. Cô lén nhìn anh, ánh mắt vừa biết ơn vừa thầm rung động.

Trong lúc buổi họp diễn ra, một sự cố kỹ thuật xảy ra: hệ thống trình chiếu bị lỗi, tấm slide quan trọng biến mất khỏi màn hình. Thục Vy định lao tới xử lý, nhưng Nguyên Hạo nhanh chóng đứng chắn, kéo cô vào sát mình:

“Đứng yên. Theo tôi.”

Cô đỏ mặt, tim đập rộn ràng. Anh dẫn cô ra góc phòng, hướng dẫn thao tác trực tiếp trên máy tính. Tay họ nhiều lần chạm nhau khi cùng nhấn phím và chỉnh slide. Thục Vy cảm giác tim mình loạn nhịp, vừa xấu hổ vừa hạnh phúc.

Cuối cùng, hệ thống được khôi phục hoàn toàn. Các đối tác hô hoán, vẻ mặt hài lòng, và Thục Vy thở phào nhẹ nhõm.

Nguyên Hạo đứng sát cô, ánh mắt sắc lạnh pha chút ấm áp:

“Cô làm tốt. Phối hợp nhịp nhàng và giữ bình tĩnh. Lần sau đừng để sự cố nhỏ làm cô mất tự tin.”

Cô đỏ mặt, cúi đầu: “Dạ… em sẽ cố gắng hơn nữa.”

Buổi họp kết thúc, các đối tác quốc tế ra về, và Nguyên Hạo dẫn Thục Vy ra ngoài. Khi bước qua hành lang, ánh mắt anh dừng lại trên cô vài giây, giọng điềm tĩnh nhưng quan tâm:

“Ngày hôm nay cô tiến bộ nhiều. Giữ phong độ này và hãy tự tin với quyết định của mình.”

Cô cúi đầu, tim đập rộn ràng: “Dạ… em sẽ cố gắng.”

Trong lúc họ cùng bước xuống cầu thang, vô tình cô trượt chân. Nguyên Hạo lập tức giữ cô, tay ôm eo cô, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô vài giây:

“Cô ổn chứ?”

“Dạ… em… em ổn rồi…” Cô đỏ mặt, tim như muốn nhảy ra ngoài. Khoảnh khắc gần gũi này khiến cô cảm nhận rõ sự ấm áp và bảo vệ mà anh dành cho mình.

Buổi tối, trở về khách sạn, Thục Vy vẫn ở lại hoàn thiện báo cáo cuối cùng. Nguyên Hạo bước vào phòng, tay cầm ly trà nóng:

“Uống một chút, đừng để mệt mỏi ảnh hưởng hiệu quả làm việc.”

Cô đỏ mặt, nhận ly: “Dạ… cảm ơn anh.”

Anh đứng cạnh cô, ánh mắt dừng lại trên cô vài giây, khiến tim cô loạn nhịp. Trong lúc cùng chỉnh sửa báo cáo, tay họ vô tình chạm nhau. Cô cúi đầu, tim đập nhanh, cảm giác vừa xấu hổ vừa hạnh phúc lan tỏa khắp cơ thể.

Sau khi hoàn tất, anh gật nhẹ: “Ngày hôm nay cô làm tốt. Hãy tự tin và duy trì phong độ này.”

Cô đỏ mặt, cúi đầu: “Dạ… em sẽ cố gắng hơn nữa.”

Về đến nhà, Thục Vy mở laptop kiểm tra lại báo cáo, nhưng tâm trí vẫn nhớ ánh mắt, cử chỉ và khoảnh khắc gần gũi bất ngờ với Nguyên Hạo. Trái tim cô vừa hồi hộp vừa hạnh phúc.

Cô tự nhủ: “Nếu làm tốt, anh sẽ công nhận năng lực và cảm xúc của mình… Một tuần thử thách nhưng cũng là cơ hội để em tiến gần hơn đến anh.”

Trước khi đi ngủ, cô nhắn tin cho bạn thân:

“Ngày hôm nay căng thẳng nhưng thú vị. Dự án quốc tế lần này khiến em và CEO phải phối hợp cực kỳ sát sao. Anh ấy… khó đoán và cuốn hút quá. Tim em đập loạn nhịp mỗi khi ở cạnh anh ấy.”

Cô nhắm mắt, hít một hơi dài, tự nhủ: “Chẳng biết tuần này sẽ kết thúc ra sao… nhưng em chắc chắn sẽ không bỏ cuộc và sẽ tiến gần hơn đến anh ấy.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×