Sáng hôm nay, Lâm Thục Vy thức dậy với cảm giác vừa hồi hộp vừa căng thẳng. Sau thành công bước đầu trong chuyến công tác quốc tế, cô tưởng rằng mọi chuyện sẽ thuận lợi. Nhưng ngay khi mở laptop, cô nhận được email từ phòng điều phối dự án: đối tác quốc tế phát hiện một lỗi nhỏ trong hợp đồng cần chỉnh sửa gấp.
Cô hít một hơi sâu, cảm giác áp lực dâng trào. Đây là một thử thách thật sự, và nếu không xử lý kịp thời, uy tín của Bright Star có thể bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Cô tự nhủ: “Phải bình tĩnh, xử lý khẩn trương. Đây cũng là cơ hội để chứng minh năng lực và gần gũi hơn với anh ấy.”
Khi bước vào sảnh công ty đối tác, cô thấy Nguyên Hạo đã đứng sẵn, ánh mắt sắc lạnh nhưng uy quyền, dõi theo từng nhân viên. Khi nhìn thấy cô, anh gật nhẹ:
“Đối tác phát hiện lỗi nhỏ trong hợp đồng. Cô sẽ phối hợp trực tiếp với tôi để xử lý. Không được phép mắc sai sót.”
Thục Vy gật đầu, tim vừa lo lắng vừa hứng khởi: “Dạ… em sẵn sàng.”
Anh nghiêng người, ánh mắt dừng lại trên báo cáo cô đã chuẩn bị: “Hãy đảm bảo mọi chi tiết đều chính xác. Một sai sót nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đến hợp đồng.”
Cô hít một hơi thật sâu: “Dạ… em sẽ kiểm tra kỹ lưỡng.”
Ngay lập tức, họ được dẫn đến phòng họp phụ để xử lý sự cố. Không gian nhỏ hẹp, ánh sáng dịu nhẹ tạo cảm giác gần gũi bất ngờ. Trong lúc kiểm tra hợp đồng, họ phải làm việc sát nhau, tay nhiều lần chạm nhau khi cùng chỉnh sửa chi tiết nhỏ.
Nguyên Hạo nghiêm nghị: “Tập trung vào từng chi tiết. Một lỗi nhỏ cũng không được phép xảy ra.”
Thục Vy gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh. Cảm giác gần gũi, sự quan tâm tinh tế của anh khiến cô vừa căng thẳng vừa hạnh phúc.
Một giờ trôi qua, nhưng sự cố phát sinh thêm: một điều khoản về phân chia quyền lợi chưa được thống nhất, có nguy cơ làm trì hoãn toàn bộ hợp đồng. Thục Vy hơi lúng túng: “Dạ… em không biết phải xử lý như thế nào…”
Nguyên Hạo tiến lại gần, giọng nghiêm nghị nhưng vẫn có chút ấm áp: “Bình tĩnh. Theo tôi từng bước.”
Cô hít một hơi, tập trung, và họ cùng nhau rà soát từng điều khoản, chỉnh sửa, trao đổi ý kiến. Trong lúc thao tác, tay họ vô tình chạm nhau, ánh mắt anh sắc lạnh pha chút bất ngờ, khiến tim cô loạn nhịp.
Cuối cùng, hợp đồng được chỉnh sửa hoàn tất, các điều khoản rõ ràng và hợp lý. Thục Vy thở phào, vừa mệt vừa nhẹ nhõm. Cô quay sang nhìn Nguyên Hạo, ánh mắt vừa biết ơn vừa ngượng ngùng.
Anh nghiêng người, ánh mắt lạnh lùng nhưng ấm áp: “Cô làm tốt. Lần sau hãy chủ động hơn, đừng để sự cố xảy ra.”
Cô đỏ mặt, cúi đầu: “Dạ… em sẽ cố gắng hơn nữa.”
Buổi trưa, sau khi xử lý xong hợp đồng, Nguyên Hạo dẫn Thục Vy đi kiểm tra lại các báo cáo tài chính liên quan. Không gian phòng họp nhỏ hẹp, ánh sáng chiếu qua cửa sổ tạo cảm giác gần gũi, khiến cô vừa hồi hộp vừa hạnh phúc.
Trong lúc cùng nhau rà soát báo cáo, tay họ vô tình chạm nhau nhiều lần. Cô đỏ mặt, tim đập rộn ràng. Anh nghiêm nghị: “Tập trung vào công việc. Một sai sót nhỏ có thể ảnh hưởng đến uy tín công ty.”
Cô gật đầu, vừa lo lắng vừa rung động, cảm giác gần gũi và sự quan tâm tinh tế của anh khiến cô vừa căng thẳng vừa hạnh phúc.
Chiều hôm đó, khi họ gặp đối tác để ký xác nhận hợp đồng, một đối tác bất ngờ yêu cầu bổ sung thêm một số điều chỉnh cuối cùng, buộc Thục Vy và Nguyên Hạo phải phối hợp nhanh chóng.
Trong lúc xử lý, tay họ nhiều lần chạm nhau, ánh mắt anh dừng lại trên cô vài giây, sắc lạnh pha chút quan tâm. Cô đỏ mặt, tim đập nhanh. Không gian gần gũi, căng thẳng và ngọt ngào xen lẫn, khiến cô vừa lo lắng vừa rung động.
Buổi tối, trở về khách sạn, Thục Vy vẫn còn ở lại hoàn thiện báo cáo cuối cùng. Nguyên Hạo bước vào phòng, tay cầm hai ly trà nóng:
“Uống một chút, đừng để mệt mỏi ảnh hưởng hiệu quả làm việc.”
Cô đỏ mặt, nhận ly: “Dạ… cảm ơn anh.”
Anh đứng cạnh cô, ánh mắt dừng lại vài giây, khiến tim cô rộn ràng. Trong lúc cùng chỉnh sửa báo cáo, tay họ vô tình chạm nhau, cô cúi đầu, tim đập nhanh, cảm giác vừa xấu hổ vừa hạnh phúc lan tỏa khắp cơ thể.
Sau khi hoàn tất, anh gật nhẹ: “Ngày hôm nay cô làm tốt. Hãy tự tin và duy trì phong độ này.”
Cô đỏ mặt, cúi đầu: “Dạ… em sẽ cố gắng hơn nữa.”
Về phòng nghỉ, Thục Vy mở laptop kiểm tra lại toàn bộ hợp đồng và báo cáo. Tâm trí cô vẫn nhớ ánh mắt, cử chỉ và khoảnh khắc gần gũi bất ngờ với Nguyên Hạo trong cả ngày. Cô cảm giác trái tim mình vừa hồi hộp vừa hạnh phúc, nhận ra tình cảm với CEO đã vượt quá mức bình thường.
Cô tự nhủ: “Nếu làm tốt, anh sẽ công nhận năng lực và cảm xúc của mình… Một tuần thử thách nhưng cũng là cơ hội để em tiến gần hơn đến anh.”
Trước khi đi ngủ, cô nhắn tin cho bạn thân:
“Ngày hôm nay căng thẳng nhưng thú vị. Hợp đồng gặp sự cố, nhưng nhờ phối hợp với CEO, mọi thứ đã ổn. Anh ấy… khó đoán và cuốn hút quá. Tim em đập loạn nhịp mỗi khi ở cạnh anh ấy.”
Cô nhắm mắt, hít một hơi dài, tự nhủ: “Chẳng biết chuyến công tác sẽ kết thúc ra sao… nhưng em chắc chắn sẽ không bỏ cuộc và sẽ tiến gần hơn đến anh ấy.”