Buổi sáng hôm đó, Lâm Thục Vy thức dậy với cảm giác vừa hồi hộp vừa căng thẳng. Sau một tuần làm trợ lý tạm thời, cô vừa trải qua những thử thách căng thẳng trong công việc, vừa chứng kiến những rung động tinh tế từ CEO Nguyên Hạo. Hôm nay, công ty tổ chức một sự kiện hợp tác quốc tế tại khách sạn sang trọng, nơi các đối tác nước ngoài và ban giám đốc sẽ tham dự. Đây là cơ hội để cô vừa thể hiện năng lực, vừa gần gũi với Nguyên Hạo trong môi trường bên ngoài văn phòng.
Cô chuẩn bị kỹ lưỡng trang phục: một bộ đầm thanh lịch màu pastel, tóc được búi gọn, trang điểm nhẹ nhàng nhưng tinh tế. Cô nhìn vào gương, thầm nhủ: “Hôm nay phải thật tự tin. Phải chứng minh rằng mình xứng đáng với cơ hội này… và hơn thế nữa.”
Khi bước vào sảnh khách sạn, Thục Vy lập tức cảm nhận được không khí trang trọng. Những đối tác nước ngoài, ban giám đốc Bright Star, và các nhân viên đang trao đổi sôi nổi. Cô hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh và tự tin, nhưng trái tim cô vẫn đập rộn ràng khi nhìn thấy Nguyên Hạo.
Anh đứng bên bàn tiếp khách, vest đen sang trọng, ánh mắt sắc lạnh nhưng không kém phần thu hút. Khi ánh mắt anh chạm vào cô, Thục Vy đỏ mặt, vội nở một nụ cười lịch sự. Anh gật nhẹ, như thể một dấu hiệu khích lệ cô giữ vững tinh thần.
Buổi tiệc bắt đầu, các đối tác lần lượt ra mắt và trao đổi ý kiến. Thục Vy được phân công hỗ trợ Nguyên Hạo trong việc trình bày báo cáo và giải đáp các câu hỏi về dự án.
Khi đi tới bàn tiệc, cô vô tình trượt chân trên sàn nhà vừa lau, và trong khoảnh khắc, Nguyên Hạo nhanh chóng đặt tay lên eo cô, kéo cô đứng vững. Cô đỏ mặt, lúng túng, tim đập rộn ràng:
“Cô ổn chứ?” Anh hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng quan tâm.
“Dạ… em… em ổn rồi…” Cô ấp úng, cố gắng rút tay ra nhưng anh vẫn giữ một khoảng cách vừa đủ, ánh mắt dừng lại trên cô, khiến tim cô loạn nhịp.
Khoảnh khắc này, dù ngắn, khiến cô cảm nhận được sự gần gũi bất ngờ, và một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng.
Sau khi sự cố nhỏ được giải quyết, Nguyên Hạo dẫn Thục Vy ra khu vực trình bày. Các đối tác tập trung, ánh mắt hướng về họ. Cô đứng cạnh anh, trình bày báo cáo bằng tiếng Anh chuẩn xác, giọng tự tin. Ánh mắt cô thỉnh thoảng lướt nhìn anh, và anh cũng đáp trả bằng cái gật nhẹ đầy khích lệ.
Khi một đối tác đặt câu hỏi về chiến lược thị trường quốc tế, Thục Vy hơi lúng túng, nhưng Nguyên Hạo đặt tay lên vai cô, nhấn nhẹ và thì thầm: “Bình tĩnh, cô chỉ cần giải thích theo số liệu đã chuẩn bị.”
Cô hít một hơi, cảm giác tay anh ấm áp truyền đến, giúp cô tự tin trả lời câu hỏi một cách mạch lạc và thuyết phục. Các đối tác gật đầu, thể hiện sự hài lòng. Cô lén nhìn anh, ánh mắt vừa biết ơn vừa thầm rung động.
Buổi tiệc diễn ra suôn sẻ, nhưng một sự cố bất ngờ xảy ra. Một tấm biểu đồ quan trọng bị rơi xuống sàn khi nhân viên chuẩn bị thiết bị trình chiếu. Thục Vy vội chạy tới nhặt, nhưng trong lúc cúi người, cô vô tình va vào Nguyên Hạo, khiến cả hai suýt ngã.
Anh nhanh chóng giữ cô, tay ôm lấy eo cô, ánh mắt sắc lạnh pha chút bất ngờ: “Cô ổn chứ?”
Cô đỏ mặt, tim đập rộn ràng: “Dạ… em… em ổn rồi…”
Khoảnh khắc gần gũi này khiến cô cảm nhận được sự ấm áp và bảo vệ mà anh dành cho mình. Trái tim cô loạn nhịp, và cô tự nhủ: “Anh ấy… sao lại gần gũi và cuốn hút đến thế?”
Sau khi sự cố được xử lý, Nguyên Hạo dẫn cô ra một góc yên tĩnh, ánh mắt nhìn cô nghiêm nghị nhưng ấm áp: “Ngày hôm nay cô đã làm tốt. Phối hợp nhịp nhàng và tự tin trước đối tác. Tôi hài lòng.”
Cô đỏ mặt, cúi đầu: “Dạ… em cảm ơn anh đã tin tưởng và hướng dẫn.”
Anh nhíu mày, giọng điềm tĩnh: “Nhưng lần sau, đừng để sự cố nhỏ khiến cô mất bình tĩnh. Hãy chủ động và chuẩn bị trước.”
Cô gật đầu, cảm giác vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc. Ánh mắt anh dừng lại trên cô lâu hơn bình thường, khiến tim cô rung động mạnh.
Buổi tối kết thúc, khi mọi người ra về, Thục Vy còn lại bên bàn kiểm tra lại hồ sơ. Nguyên Hạo bất ngờ xuất hiện, tay cầm ly trà nóng: “Uống một chút, đừng để mệt mỏi ảnh hưởng hiệu quả làm việc.”
Cô đỏ mặt, nhận ly trà: “Dạ… cảm ơn anh.”
Anh đứng cạnh cô, ánh mắt dừng lại trên cô vài giây, khiến tim cô đập rộn ràng. Cảm giác gần gũi bất ngờ này khiến cô vừa xấu hổ vừa hạnh phúc.
Trong lúc họ cùng chỉnh sửa hồ sơ, tay họ vô tình chạm nhau. Thục Vy cúi đầu, tim đập loạn nhịp. Anh chỉ nhíu mày, nhưng ánh mắt sắc lạnh pha chút quan tâm khiến cô rung động mạnh.
Sau khi hoàn tất, anh gật nhẹ: “Ngày hôm nay cô đã tiến bộ nhiều. Duy trì phong độ này, và hãy tự tin với quyết định của mình.”
Cô đỏ mặt, cúi đầu: “Dạ… em sẽ cố gắng hơn nữa.”
Về nhà, Thục Vy mở laptop kiểm tra lại hồ sơ, nhưng tâm trí vẫn nhớ lại ánh mắt, cử chỉ và khoảnh khắc gần gũi bất ngờ với Nguyên Hạo. Trái tim cô vừa hồi hộp vừa hạnh phúc, và lần đầu tiên, cô nhận ra rằng tình cảm với CEO đã vượt quá mức bình thường.
Cô tự nhủ: “Nếu làm tốt, anh sẽ công nhận năng lực và cảm xúc của mình… Một tuần thử thách nhưng cũng là cơ hội để em tiến gần hơn đến anh.”
Trước khi đi ngủ, cô nhắn tin cho bạn thân: “Ngày hôm nay căng thẳng nhưng thú vị. Sự kiện ngoài công ty tạo cơ hội cho em gần anh ấy hơn. Anh ấy… khó đoán nhưng cuốn hút quá. Tim em đập loạn nhịp mỗi khi ở cạnh anh ấy.”
Cô nhắm mắt, hít một hơi dài, tự nhủ: “Chẳng biết tuần này sẽ kết thúc ra sao… nhưng em chắc chắn sẽ không bỏ cuộc và sẽ tiến gần hơn đến anh ấy.”