Ngày thứ mười ba tại BrightStar Corp bắt đầu với không khí vừa căng thẳng vừa hồi hộp. Sau thành công trong buổi họp trực tiếp với đối tác, nhiều người trong công ty cảm giác như thở phào nhẹ nhõm, nhưng áp lực thực sự vẫn chưa hề giảm. Lâm Nghi biết rằng hôm nay sẽ là ngày cô phải đối mặt với những phản ứng nội bộ, những bất ngờ từ đối tác và cả những tình huống căng thẳng chưa từng có.
Khi bước vào văn phòng, cô thấy CEO đã có mặt từ sớm, đứng bên cửa sổ, ánh mắt dõi ra ngoài nhưng thỉnh thoảng quay lại nhìn cô. Anh trầm giọng: “Ngày hôm nay sẽ phức tạp hơn. Một số người trong công ty có thể chưa đồng thuận với phương án chúng ta đưa ra, và đối tác vẫn đang theo dõi chặt chẽ từng bước đi. Cô phải chuẩn bị tinh thần.”
Cô hít sâu, cố gắng bình tĩnh: “Em hiểu. Em sẽ phối hợp với anh để xử lý mọi tình huống phát sinh.”
Ngay đầu buổi sáng, một nhóm trưởng trong phòng họp bước vào, giọng có phần căng thẳng: “Chúng ta đã triển khai theo phương án mới, nhưng một số nhân sự phản ứng về cách phân chia công việc, tiến độ gấp khiến họ chưa kịp thích nghi.”
Lâm Nghi nhìn CEO, nhận thấy anh nhíu mày nhưng ánh mắt vẫn giữ vẻ tin tưởng dành cho cô. Cô bước tới, giọng điềm tĩnh nhưng kiên quyết: “Em sẽ gặp từng trưởng nhóm và nhân sự để giải thích rõ ràng về phương án, đồng thời lắng nghe phản hồi. Chúng ta sẽ điều chỉnh hợp lý nhưng vẫn đảm bảo tiến độ dự án.”
CEO gật nhẹ, giọng trầm: “Cô xử lý trực tiếp. Tôi sẽ theo sát để hỗ trợ khi cần.”
Cả buổi sáng trôi qua trong không khí vừa căng thẳng vừa dồn dập. Lâm Nghi phải liên tục trao đổi với các trưởng nhóm, giải thích chi tiết phương án, đồng thời điều chỉnh nhân sự để vừa đáp ứng yêu cầu đối tác, vừa duy trì động lực làm việc của nhóm. Áp lực dường như tăng lên từng phút, nhưng cô vẫn giữ được sự điềm tĩnh.
Đột nhiên, một tình huống bất ngờ xảy ra: đối tác gọi điện trực tiếp, yêu cầu CEO và Lâm Nghi trình bày lại một phần tiến độ mà họ chưa nắm rõ. CEO nhíu mày, giọng nghiêm nghị: “Cô biết phải làm gì. Chuẩn bị kịch bản nhanh nhất.”
Cô hít sâu, tập trung tối đa, lập tức chuẩn bị các số liệu chi tiết, bảng biểu và phương án giải thích rõ ràng. Khi đối tác gọi lại, cô đứng bên cạnh CEO, giọng điềm tĩnh nhưng rõ ràng: “Chúng tôi xin trình bày chi tiết tiến độ và cách nhóm xử lý các vấn đề phát sinh. Xin mời quý đối tác theo dõi từng bước.”
Trong suốt cuộc trao đổi, áp lực liên tục tăng. CEO đứng sát bên, ánh mắt dõi theo từng hành động, thỉnh thoảng nhíu mày hoặc gật nhẹ, khiến cô vừa hồi hộp vừa hứng thú. Mỗi câu trả lời, mỗi quyết định đều quan trọng, và khoảng cách giữa họ càng lúc càng gần, tạo ra một nhịp căng thẳng nhưng đồng thời cũng là sự kết nối tinh tế.
Sau cuộc gọi, CEO nhìn cô, giọng trầm: “Cô đã xử lý rất tốt. Nhưng hôm nay chưa kết thúc. Một số trưởng nhóm vẫn còn lo lắng về tiến độ dài hạn, và đối tác có thể yêu cầu thêm những điều chỉnh mới.”
Cô đỏ mặt, tim đập nhanh, nhưng vẫn tự tin: “Em sẽ tiếp tục phối hợp với các trưởng nhóm để giải quyết triệt để mọi vấn đề. Chúng ta sẽ đảm bảo tiến độ và giữ được sự tin tưởng từ đối tác.”
Buổi chiều, khi Lâm Nghi đang trao đổi với các trưởng nhóm, CEO bất ngờ bước vào, giọng trầm nhưng mềm mại hơn bình thường: “Cô cần nghỉ ngơi một chút. Tôi sẽ hỗ trợ giải quyết những xung đột nội bộ còn lại.”
Cô ngẩng nhìn anh, tim vừa mệt vừa vui: “Em… em ổn. Chỉ là hơi căng thẳng một chút thôi.”
CEO bước gần, ánh mắt chăm chú: “Áp lực sẽ còn nhiều, nhưng tôi tin cô có thể xử lý. Hãy để tôi đồng hành một phần.”
Khoảnh khắc ấy, không khí căng thẳng trong phòng bỗng lắng lại. Sự nghiêm nghị thường ngày của CEO dường như mềm mại hơn, và cô cảm nhận rõ rệt sự quan tâm mà anh dành cho cô. Tim cô đập nhanh, vừa hồi hộp vừa hạnh phúc.
Cuối buổi chiều, khi mọi xung đột nội bộ được giải quyết, đối tác cũng gửi thư xác nhận rằng họ hài lòng với tiến độ và phương án điều chỉnh. CEO đứng cạnh cô, ánh mắt nhìn thẳng, giọng trầm: “Cô đã làm rất tốt. Không chỉ năng lực, mà còn khả năng xử lý tình huống bất ngờ, giữ bình tĩnh và phối hợp ăn ý. Đây là điều tôi đánh giá cao.”
Cô đỏ mặt, tim vừa mệt vừa hạnh phúc. Khoảnh khắc căng thẳng vừa qua đã trở thành cơ hội để họ hiểu nhau hơn. Cô nhận ra rằng bên cạnh sự nghiêm khắc, CEO còn dành cho cô sự quan tâm hiếm hoi, khiến cô vừa hồi hộp vừa hạnh phúc.
Buổi tối, khi mọi việc tạm ổn, CEO đi cùng cô ra thang máy, giọng trầm nhưng dịu dàng: “Ngày mai sẽ là bước tiếp theo. Cô cần nghỉ ngơi và chuẩn bị tinh thần cho những dự án mới. Dù áp lực, cô đã làm rất tốt và tôi tin tưởng cô.”
Cô gật đầu, tim vừa mệt vừa hạnh phúc. Ánh mắt anh theo dõi cô bước đi, khiến cô cảm nhận rõ rệt sự gần gũi hiếm hoi. Cô biết rằng áp lực, thử thách và xung đột không chỉ tạo ra khoảng cách mà còn thắt chặt mối quan hệ, khiến họ hiểu nhau hơn.
Khi về đến nhà, cô ngồi trước bàn làm việc, ánh đèn vàng chiếu lên trang giấy ghi chú. Cô nhẩm lại toàn bộ sự kiện trong ngày: phản ứng nội bộ, xung đột và bất ngờ từ đối tác, cách phối hợp với CEO, sự căng thẳng và thừa nhận từ anh. Mỗi khoảnh khắc đều khiến cô vừa hồi hộp, vừa tò mò, vừa hạnh phúc.
Cô tự nhủ: “Ngày hôm nay là bước ngoặt quan trọng. BrightStar không chỉ thử thách khả năng của mình, mà còn tạo ra những rung động mà em chưa từng cảm nhận. Anh ấy… khác hẳn những gì em tưởng, vừa lạnh lùng vừa quan tâm, vừa thách thức, vừa tạo cảm giác an toàn.”
Đêm hôm đó, cô không ngủ ngay. Hình ảnh CEO đứng cạnh, ánh mắt quan sát, nụ cười hiếm hoi hiện lên trong tâm trí, khiến trái tim cô vừa hồi hộp vừa háo hức. Cô biết rằng hành trình tại BrightStar sẽ còn đầy sóng gió, thử thách và những khoảnh khắc rung động khó quên.
Ngày thứ mười ba kết thúc, nhưng trong lòng cô, hình ảnh CEO với ánh mắt quan sát, sự thừa nhận và sự gần gũi trong áp lực vẫn in sâu, khiến cô vừa tò mò vừa hạnh phúc. Cô biết, đây mới chỉ là bước đầu của một câu chuyện đầy thử thách, cảm xúc và rung động, và những ngày tiếp theo sẽ còn hấp dẫn hơn.