Sáng sớm trong thành phố hiện đại, ánh nắng len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu lên căn phòng nhỏ của Linh An. Cô thức dậy với một cảm giác vừa hồi hộp vừa bình yên, bởi hôm nay là một ngày quan trọng – cô có cuộc hẹn đặc biệt mà lòng cô vẫn chưa thể quên từ lần gặp gỡ trước.
Linh An hít một hơi dài, đứng trước gương, nhìn vào đôi mắt của chính mình. Cô tự nhủ: “Mình phải bình tĩnh. Hôm nay là cơ hội để mình thay đổi và trải nghiệm một điều gì đó mới mẻ trong cuộc sống.”
Cô chuẩn bị trang phục cho buổi sáng – một chiếc váy pastel dịu dàng, kết hợp với áo khoác mỏng và giày thể thao thoải mái. Tóc buộc gọn, vài lọn tóc bay tự nhiên, tạo cảm giác vừa thoải mái vừa tinh tế. Trước khi ra khỏi nhà, Linh An mở cuốn nhật ký, đọc lại vài dòng quen thuộc:
"Hãy mở lòng và tin vào duyên phận. Có thể hôm nay, định mệnh sẽ đưa anh ấy đến bên em."
Linh An bước ra đường, hơi se lạnh của buổi sớm khiến cô rùng mình, nhưng đồng thời cũng khiến tim cô đập nhanh hơn vì cảm giác phấn khích khó tả. Cô đi bộ đến quán cà phê nhỏ – nơi mà lần đầu tiên cô tình cờ gặp Khánh Duy.
Khánh Duy, với vẻ ngoài lịch lãm và ánh mắt ấm áp, đang đứng chờ ở góc quán. Khi thấy Linh An, ánh mắt anh sáng lên, nụ cười dịu dàng nở trên môi. Linh An cũng mỉm cười, cảm giác tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
-“Chào Linh An, hôm nay em dậy sớm thế sao?” Khánh Duy hỏi, giọng trầm ấm nhưng nhẹ nhàng.
-“À… chào anh. Em chỉ muốn tận hưởng một buổi sáng yên bình trước khi bắt đầu ngày mới,” Linh An đáp, ánh mắt vừa ngại ngùng vừa vui vẻ.
Họ ngồi đối diện nhau, trò chuyện về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Khánh Duy chia sẻ về công việc, về những trải nghiệm thú vị, còn Linh An kể về sở thích và ước mơ của mình. Qua từng câu chuyện, họ dần hiểu nhau hơn, cảm giác đồng điệu và ấm áp lan tỏa.
Trong lúc trò chuyện, Linh An không khỏi chú ý đến những chi tiết nhỏ ở Khánh Duy – cách anh nheo mắt khi cười, cách anh chăm chú lắng nghe, cách anh nhún vai khi kể một câu chuyện hài hước. Tất cả khiến cô vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy một sự gần gũi khó tả.
Sau cuộc hẹn, họ đi dạo quanh công viên gần quán cà phê. Cây cối xanh mướt, hoa cỏ rực rỡ, ánh nắng vàng chiếu qua tán lá tạo nên một khung cảnh vừa yên bình vừa lãng mạn. Khánh Duy nắm tay Linh An một cách tinh tế, vừa đủ để cô cảm nhận được sự ấm áp và quan tâm của anh.
-“Linh An… anh biết chúng ta mới quen, nhưng anh cảm thấy rất thoải mái khi ở bên em. Em có cảm thấy như vậy không?” Khánh Duy hỏi, giọng chân thành và hơi run nhẹ.
Linh An hơi ngạc nhiên, nhưng tim cô như muốn rớt xuống. Cô mỉm cười, nắm chặt tay anh:
-“Em cũng cảm thấy vậy. Ở bên anh, em thấy an toàn và bình yên, như thể mình đã quen biết từ lâu.”
Khánh Duy gật đầu, ánh mắt tràn đầy niềm vui và sự tin tưởng. Khoảnh khắc ấy, cả hai im lặng, chỉ cảm nhận nhịp tim hòa chung và không gian xung quanh như ngừng trôi.
Buổi chiều, khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống, họ cùng nhau ngồi bên hồ, ngắm ánh nắng phản chiếu trên mặt nước. Linh An thầm nhủ: “Có lẽ hôm nay là bước đầu tiên của một câu chuyện dài, một tình yêu sẽ thay đổi cuộc đời mình.”
Họ chia tay nhau trước cửa nhà Linh An, với lời hứa sẽ gặp lại. Cả hai bước đi trong sự hồi hộp và mong chờ, trong lòng đầy cảm xúc khó tả. Linh An quay lại nhìn Khánh Duy, nụ cười nhẹ nhàng trên môi, trái tim tràn ngập hy vọng về một tình cảm ngọt ngào và chân thành đang bắt đầu.