Buổi sáng hôm nay tràn đầy ánh nắng, nhưng trong lòng Linh An vẫn còn vương chút lo lắng. Sau cuộc gặp gỡ đầy cảm xúc với Khánh Duy, cô không khỏi băn khoăn về sự xuất hiện của Trang Vy – người bạn cũ của anh. Dù Khánh Duy đã trấn an cô, nhưng nỗi lo sợ về những hiểu lầm và thử thách đầu tiên vẫn len lỏi trong tâm trí cô.
Trên đường đến lớp, Linh An nhìn những tán cây xanh mát hai bên đường, tự nhủ: “Mình phải tin tưởng anh… phải tin vào tình cảm của cả hai. Chỉ có lòng tin mới giúp chúng mình vượt qua mọi hiểu lầm.”
Khi Linh An vừa bước vào lớp, Minh Châu đã chạy tới, ánh mắt lấp lánh sự tò mò:
-“Cậu trông hơi lo lắng đó, Linh An. Chuyện hôm qua có làm cậu bối rối không?”
Linh An mỉm cười, cố giữ sự bình tĩnh:
-“Không có gì đâu… chỉ là… chút chuyện nhỏ thôi.”
Minh Châu cười tinh nghịch, ánh mắt đầy lém lỉnh:
-“Nhưng mà ánh mắt của cậu thì lộ hết ra rồi. Cậu đang nghĩ về Khánh Duy đúng không?”
Linh An đỏ mặt, nhưng không phủ nhận. Cô biết rằng tình cảm của mình với Khánh Duy đang ngày càng sâu sắc, và sự quan tâm của anh khiến trái tim cô rung động không ngừng.
Trong khi đó, Khánh Duy cùng Hữu Tùng xuất hiện ở lớp, ánh mắt Khánh Duy hướng thẳng về phía Linh An. Hữu Tùng tinh nghịch nháy mắt:
-“Nhìn cậu suốt buổi sáng là biết cậu đang nghĩ về Linh An rồi. Hãy cẩn thận với Trang Vy nữa nhé, cô ấy không chỉ là bạn cũ đâu.”
Khánh Duy mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự ấm áp và lo lắng:
-“Mình biết mà. Mình sẽ để ý.”
Chỉ vài phút sau, Trang Vy bước vào lớp. Cô nở nụ cười đầy ẩn ý, ánh mắt hướng về Khánh Duy, nhưng dường như cũng nhìn Linh An một cách khéo léo. Linh An cảm thấy tim mình nhói lên, một cảm giác vừa lo lắng vừa ghen tuông nhẹ.
Buổi học diễn ra với không khí hơi căng thẳng, nhưng Linh An cố tập trung vào bài học. Trong giờ giải lao, Khánh Duy tiến đến gần cô, nhẹ nhàng nói:
-“Linh An, đừng lo lắng về Trang Vy. Cô ấy chỉ là bạn cũ thôi, không có gì quan trọng. Chỉ em mới là người anh quan tâm.”
Linh An mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, nhưng trong lòng vẫn còn chút bối rối:
-“Em… em tin anh. Nhưng mà… cô ấy có vẻ không đơn giản đâu.”
Khánh Duy nắm tay cô, ánh mắt tràn đầy quyết tâm:
-“Anh sẽ không để bất cứ ai làm em tổn thương. Hãy tin anh, Linh An.”
Sau giờ học, cả hai quyết định đi dạo quanh công viên để giải tỏa căng thẳng. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng chim hót và lá xào xạc. Họ đi bộ cạnh nhau, bàn tay khẽ chạm, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm.
Trong lúc trò chuyện, Linh An kể về những lo lắng của mình, về cảm giác khi thấy Trang Vy xuất hiện. Khánh Duy lắng nghe, dịu dàng an ủi:
-“Anh hiểu cảm giác của em. Nhưng anh muốn em biết rằng tình cảm anh dành cho em là chân thành. Không ai có thể thay thế em trong trái tim anh.”
Linh An cảm nhận sự chân thành trong từng lời nói, tim cô dần bình yên. Cô tự nhủ: “Có lẽ mọi thử thách sẽ chỉ khiến tình cảm này thêm bền chặt.”
Buổi chiều, họ quyết định tham gia một hoạt động tình nguyện tại trung tâm trẻ em. Đây là cơ hội để họ cùng nhau trải nghiệm, chia sẻ niềm vui và thấu hiểu nhau hơn. Trong lúc chăm sóc trẻ, Linh An thấy Khánh Duy tận tâm, nhẹ nhàng với từng đứa trẻ, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Trái tim cô rung động, cảm giác an yên lan tỏa.
-“Anh à, nhìn anh chăm sóc các em, em càng thấy yêu anh hơn. Anh không chỉ là người yêu tuyệt vời mà còn là người đầy trách nhiệm và tình cảm,” Linh An nói, ánh mắt lấp lánh.
-“Cảm ơn em. Anh cũng yêu cách em quan tâm và chia sẻ cùng anh. Mỗi khoảnh khắc bên em đều quý giá,” Khánh Duy đáp, kéo Linh An vào vòng tay, trao cho cô nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy trìu mến.
Khi trở về nhà, Linh An mở cuốn nhật ký ra viết:
"Hôm nay, có những hiểu lầm nhỏ xuất hiện, nhưng mình tin vào tình cảm của Khánh Duy. Mỗi thử thách giúp chúng mình hiểu nhau hơn, gắn kết hơn. Mình sẽ cùng anh vượt qua tất cả, để tình yêu này luôn bền chặt và ngọt ngào."
Cô khép nhật ký lại, ánh mắt nhìn ra bầu trời đêm đầy sao. Trong lòng cô, một chương mới vừa bắt đầu – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc, mở ra những thử thách và khoảnh khắc lãng mạn tiếp theo trong tình yêu giữa Linh An và Khánh Duy.