Bên Trái Có Cậu

Chương 21: Bên Trái Có Cậu


trước sau

Au: Nghe nói đăng đêm khuya giảm tình trạng flop…

 

—------

 

"...rồi chúng ta sẽ báo công an.”

 

Giọng cậu lạc đi rõ rệt khi nói xong câu.

 

"Con biết rõ chúng ta không thể báo công an…”

 

“Số tiền mẹ tiết kiệm cũng đã bị ba con lấy đi hết rồi, bây giờ con nên để tiền đó lo chi tiêu trong tháng.”

 

"Mẹ thật sự không sao.” Bà đã sớm lau nước mắt, nhưng đôi mắt vẫn đỏ hoe và sưng húp lên.

 

Cảnh Duy thở dài một hơi, miễn cưỡng chấp thuận nghe theo.

 

"Nếu mẹ thấy đau quá phải nói cho con biết.”

 

"Ừm.” Nhàn nén cơn đau ở vùng bụng, mỉm cười thỏa thuận.

 

Cảnh Duy đỡ bà ngồi trên ghế, lấy đồ sơ cứu chuyên dụng sơ cứu qua vết thương. Càng nhìn kỹ vết thương trên tay chân bà, ánh mắt càng tối sầm lại như mực tàu.

 

Quay ngược trở về khoảng thời gian trước kia.

 

 

Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng, bước đi loạng choạng vào nhà. Ông ta say bí tị, tức tối khi bị người bạn lừa gần mấy trăm triệu để đầu tư vào cái khỉ gió gì đấy, lại thêm chuyện mua được mảnh đất nhưng đến khi bán thì lỗ hơn nhiều so với số tiền bỏ ra. Ông ta ôm đầu ngồi trên ghế, lầm bầm mắng mỏ.

 

"Anh, anh làm sao vậy?”

 

Năm ấy, Nhàn vẫn là người phụ nữ xinh đẹp như gái đôi mươi. Bà khom người sờ trán đo nhiệt độ của ông.

 

"Anh làm sao vậy?”

 

"Cút.” Phúc hất tay làm cho bà ngã khuỵu xuống sàn, vẻ mặt không khỏi sửng sốt.

 

"Xin lỗi em, anh nóng quá không kiềm chế được. Anh sai rồi.”

 

Nhận thấy hành động của mình hơi quá đáng, Phúc vươn tay nắm lấy cổ tay trắng nõn nà không tì vết, kéo nhẹ vào lòng mà ôm hôn.

 

“Dạo gần đây tính anh hơi nóng nên có gì cho anh xin lỗi nhé.”

 

Phúc dịu dàng vén những sợi tóc mai, thủ thỉ.

 

“Dạ.”

 

Phúc hôn lên môi Nhàn lại dịu giọng nói.

 

"Ừm…chuyện là hai cây vàng của mẹ, em còn giữ không?”

 

Mẹ Nhàn trước khi qua đời, bà ấy để lại một cho cô hai cây vàng, tuy không phải quá dư giả gì, nhưng nếu tiết kiệm chi tiêu, vừa làm vừa tiết kiệm thì có thể sống cuộc sống thoải mái trong vài năm.

 

“Sao anh lại hỏi thế?”

 

"Em biết thằng Trực không? Anh với nó định mua một mảnh đất, nhưng đang thiếu 70 triệu.”

 

Thật ra Phúc đang cố ý gạt Nhàn, bởi lẽ ông muốn liều một phen cá độ bóng đá World Cup 2006 trên mạng, nghe nói có nhiều người bảo thắng thì có thể kiếm được cọc tiền đô. Với một người đang đứng trên bờ vực phá sản, chuyện này giống như lộc trời ban vậy.

 

"Để em xem lại đã.”

 

"Em ơi là em, em phải biết nắm giữ cơ hội chứ. Đất này là đất thổ cư gần khu chợ, mua xong đợi hai ba tháng tăng giá bán đi là lãi nhiều. Em cứ chần chừ như thế, không khéo người ta mua mất.”

 

"Thế tiền mà anh mua đất ở gần khu Việt Trì đâu rồi, cả tiền mà anh cùng anh Hải đầu tư nữa.”

 

"Đâu hết rồi.” Nhàn bật dậy, nhìn thẳng vào đôi mắt người chung chăn chung gối của mình.

 

"Cái đó…” Phúc lục tung những đoạn ký ức trong đầu, cố gắng xoay xở cứu vãn tình huống khẩn cấp bây giờ.

 

Nhìn người trước mắt vò đầu rối tung, cặp mày nhíu chặt lại, cô đã có được câu trả lời như dự đoán.

 

"Thôi vậy, khi nào anh lấy lại được khoản tiền trước, chúng ta lại bàn bạc tiếp.”

 

"Em!”

 

"ĐM, anh rất bực, rõ ràng đã suy xét kỹ càng như thế cuối cùng cũng bị thằng Hải xoay vòng vòng, anh cũng có muốn vậy đâu. Còn cái mảnh đất chó chết đó nữa.” Phúc vò đầu, trong lúc bực bội đã nói ra những điều che giấu.

 

"Vậy là anh thừa nhận bị anh Hải lừa tiền và không bán được mảnh đất ở khu Việt Trì?”

 

Biết bản thân bị gài, Phúc càng ôm đầu chửi móc.

 

 

 

“Ngay từ đầu em đã bảo anh không nên mua mảnh đất ấy còn gì. Hơn nữa, anh Hải chỉ tìm đến anh khi anh có tiền còn gì, những lúc anh khó khăn có thấy mặt mũi đâu.”

 

"Em đã bảo anh nên cẩn trọng, xã giao với anh ta rồi.”

 

Lời nói của Nhàn như đổ thêm dầu vào cơn giận dữ kìm nén bấy lâu. Mặt mày tối sầm lại, vết nhăn giữa trán càng sâu. Anh ta đứng bật dậy, quơ tay hất đổ lọ hoa bằng gốm đặt trên bàn, gằn từng chữ.

 

"Được rồi, tất cả là lỗi của tôi, được chưa?”

 

"Ngoài cái miệng để nói, để đổ lỗi cho tôi cô còn làm được cái con mẹ gì không? Nhìn lại cô đi, có ở nhà nội trợ mà cũng làm đéo xong.”

 

“Đồ chơi của con thì bừa bộn khắp nơi.” Phúc đưa mắt nhìn đồ chơi bừa ở một góc.

 

"Thằng Duy nó mới chơi xong, em chưa kịp dọn chứ có phải không dọn đâu.”

 

"Trước khi kết hôn, anh bảo em ở nhà làm nội trợ chăm con, còn anh ra ngoài làm việc lớn nên em mới nghỉ việc ở nhà tận tình chăm sóc con cái. Bây giờ anh lại bảo em vô dụng.”

 

“Hừ, còn dám cãi tôi á? Cô thì sướng rồi, ở nhà chơi bời nhảy nhót với bạn bè.”

 

“À, hôm trước còn đi đâu chơi từ năm giờ tới tám giờ về mà, còn được trai trẻ nào đó chờ về nhà cơ.”

 

"Chắc bây giờ ham trai trẻ, chán tôi rồi chứ gì?” Phúc nhếch môi, giễu cợt.

 

"Anh nói cho cẩn thận, đó chỉ là bạn học thuận đường chở về thôi.”

 

"Ồ?” Phúc nâng mắt, ý vị sâu xa.

 

Phúc đảo mắt đánh giá cậu bé sáu tuổi ôm quả bóng từ trên xuống đang nép sau tường, lại vươn tay cào mái tóc, thủ thỉ vào tai cô.

 

"Vậy cô nói xem thằng Duy là con ai?”

 

"Anh nói gì vậy? Con của anh chứ ai.” Đôi mắt đã hơi phiếm hồng, cô mím môi nói.

 

"Sao tôi chẳng thấy nó có nửa điểm không giống tôi vậy? Càng lớn càng không thấy giống.”

 

“Về mắt mũi thì nhìn giống ba em nhưng không phải khung xương, da dẻ giống anh sao?”

 

"Ha? Như mẹ tôi nói đáng lẽ ngay từ đầu tôi phải nghi ngờ câu trả lời của cô rồi chứ?”

 

"Ông già nhà cô chết bảy đời thì làm sao tôi có thể tin lời cô được.”

 

Chỉ đến khi Phúc nói xong câu này, máu trong người như dồn lên não, sôi sùng sục. Sống lưng cứng đờ, giọng nói của cô càng ngày càng lớn, gần như hét toáng vào mặt Phúc.

 

"Tôi nói cho anh biết, anh chửi tôi như thế nào cũng được, nhưng không được phép xúc phạm ba tôi như vậy!!!!”

 

Bốp.

 

Bàn tay to lớn tát vào gương mặt cô làm cả người chao đảo, ngã khuỵu xuống sàn. Phúc gào lên.

 

"Mày hét vào mặt ai hả?”

 

Thế rồi, những cú tát, những cước đá giáng xuống người phụ nữ nhỏ bé. Cô chỉ biết co ro lại như sâu róm để mặc người đàn ông cưỡi lên người, vung tay tát liên tiếp vào mặt. Nhàn ôm đầu, rên rỉ xin tha mạng nhưng đều vô hiệu lực. Tầm mắt phía trước trở nên mờ nhạt như phủ một lớp sương mù vì nước mắt không ngừng chảy giàn giụa.

 

Thế rồi, nhân lúc Phúc không phòng hờ, cô đẩy người ra, toan bò dậy. Nào ngờ chuyện này càng chọc tức anh ta, Phúc vươn tay nắm lấy đuôi tóc quật ngã xuống, chỉ một động tác đã lật người cô buộc cô đối mặt với mình. Anh ta bóp cằm nhọn, đe dọa.

 

"Mày giỏi rồi nhỉ? Dám bật cả tao.”

 

Ở một góc không ai nhìn thấy.

 

Cậu bé Duy thu toàn bộ cảnh tượng ba mình cầm dây nịt da không ngừng quất vào mẹ, miệng chửi rủa bà ấy. Tiếp đến lại nắm đầu bà ấy, vung tay tát vào gương mặt đã tím bầm, mắt sưng húp, cả thân thể đều trầy xước, rướm máu. Hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng, cậu bé chậm rãi nhấc từng bước chân tiến tới chiếc bàn gỗ đặt chiếc điện thoại bàn màu cà phê. Bàn tay không ngừng run rẩy, lại hít thở một hơi rồi nắm chặt chiếc điện thoại bàn, cậu nhấn nút 113 gọi công an.

 

"Alo, chú…chú là công an phải không ạ? Chú tới bắt ba cháu đi, làm ơn…”

 

“...nếu không, mẹ cháu sẽ không chịu nỗi mất.

 

(...)

 

Những đám mây đen ùa tới, vây kín cả bầu trời, gió lớn phả mạnh vào gương mặt trắng bệch sớm đã tuyệt vọng trước tình cảnh bấy giờ.

 

Trước đồn công an.

 

"Con mẹ mày như nào mới dạy dỗ ra thằng vô ơn bội nghĩa như vậy. Nuôi nó tốn cơm, tốn gạo mà nó lại dám báo công an bắt ba nó đi. Chắc muốn tống ba nó vào tù lắm rồi.”

 

Người phụ nữ khoảng chừng gần sáu mươi tuổi mặc bộ đồ hoa hòe, vươn tay bóp cằm Cảnh Duy, giọng điệu cay nghiệt. Sức lực của bà ta khá lớn làm cậu nhóc cảm thấy đau đớn, nhưng cậu không biểu hiện ra bên ngoài.

 

Nếu không phải vì đang ở trước trụ sở công an, có lẽ bà ta đã sớm vung tay đánh Cảnh Duy rồi.

 

"Hừ.”

 

 

 

Chưa dừng lại ở đó, sau khi bóp cằm xong, bà phủi sạch tay như thể vừa chạm vào thứ gì đó dơ bẩn. Liếc mắt nhìn thằng con trai áo quần xộc xệch, tóc rối bù như tổ quạ, bà ta nặng giọng.

 

"Mày về dạy dỗ lại vợ con mày đi. Không khéo sau này nó lên đầu mày ngồi thì chết.”

 

Phúc rõ bực mình từ khi bị gọi lên đồn, anh ta thật sự rất muốn phát tiết ngay lúc này. Nhân lúc trời chưa đổ mưa, liếc mắt nhìn mẹ con họ với ánh mắt cảnh cáo, mặt mày khó chịu.

 

"Đứng trơ ra đó làm gì? Còn không mau về nhà.”

 

Cảm thấy bàn tay của mẹ đang nắm chặt tay mình khẽ run rẩy. Cậu ngẩng đầu nhìn gương mặt dần tái nhợt, trắng bệch vì lớp trang điểm dày, khóe môi run run. Sợ rằng phát hiện ra chuyện nên bà đã thay trang phục dài tay, trang điểm đậm để che đi vết bầm theo lệnh của ông Phúc trước khi lên đồn công an.

 

Lại nói, vì mồm miệng dẻo ngọt của hai mẹ con người kia bảo rằng Cảnh Duy vẫn là con nít ăn nói linh tinh, hai người họ chỉ cãi nhau thông thường, chưa hề động chạm tay chân. Nghĩ rằng chỉ là chuyện trong nhà nên công an không can thiệp cho phép bọn họ trở về.

 

"Mẹ.”

 

Nhàn kìm nén cơn đau, khom người vuốt ve gương mặt của cậu nhóc, dịu giọng.

 

"Không sao cả, mẹ con mình sẽ ổn thôi, ba chỉ tức giận một chút thôi, không sao…”

 

Sự thật chứng minh thực tế trái ngược hoàn toàn với lời nói của bà.

 

Ngoài trời gió đêm không ngừng gào rú, cây lá chao đảo. Khoảnh khắc cánh cửa sắt khép lại cách biệt với thế giới bên ngoài, như dập tắt những niềm hy vọng được ai đó giải cứu trong thâm tâm của bà. Giọt nước mắt bất giác rơi xuống chảy dài xuống khóe miệng.

 

Rõ ràng là nước mắt có vị mặn nhưng bấy giờ Nhàn chỉ cảm nhận được vị đắng chát, đau đớn đến tận xương tủy.

 

Cạch.

 

Phúc đẩy mạnh hai mẹ con ngã nhào ra sàn, quay lưng khóa chặt cánh cửa sắt. Từng bước chân của ông như bước chân của Tử Thần làm cả người Nhàn co ro lại, theo phản xạ tự nhiên ôm chặt đứa con trai vào lòng dùng tấm lưng nhỏ bé để che chắn. Dù sợ hãi là thế, nhưng miệng vẫn thủ thỉ.

 

"Không sao, không sao hết. Mẹ vẫn ở đây.”

 

Bốp.

 

"A…”

 

Hai cánh tay ôm gắt gao như ôm một bảo vật, mắt đã đẫm lệ từ bao giờ, chảy dọc ướt hết cổ áo cậu bé. Từng cơn run rẩy ập đến như nhấn chìm bà vào hố sâu của sự tuyệt vọng.

 

"Trần Thị Nhàn! Mày có tránh ra không thì bảo? Tao phải phạt thằng con hoang này mới được.” Phúc cầm dây nịt không ngừng quất vào người, quát tháo ra lệnh.

 

"Không…ực…”

 

"Anh muốn làm gì tôi cũng được, nhưng không thể động đến thằng bé.”

 

"Đau…”

 

Nhàn sụt sùi, nói bằng giọng mũi. Giọng nói rất nhỏ chỉ đủ để Duy nghe thấy, bàn tay nhỏ bé nắm chặt báu chặt vạt áo của mẹ, kín đáo nhìn người phía trước với ánh mắt căm phẫn.

 

Bà nội Duy nhìn cảnh tượng trước mắt bằng ánh mắt cay nghiệt, hệt như cái gai trong mắt. Bà ta đi tới dùng sức lôi kéo Nhàn đi, vì nãy giờ hao tốn quá nhiều sức lực nên Nhàn không có khả năng chống cự nhiều, chỉ biết ra sức nắm giữ thanh tủ.

 

"Mẹ nó.”

 

"Mày có đi không thì bảo?”

 

"Không…không, có chết con cũng không đi.”

 

Phúc không nhiều lời giống bà ta, buông dây nịt, trực tiếp nắm đầu Nhàn kéo lê lết trên sàn, kéo đến phòng ngủ thì đẩy cửa ra, đẩy Nhàn vào trong rồi khóa trái cửa.

 

"Không…không. Anh với mẹ thả tôi ra…”

 

Nhàn quỳ gối đập cửa, gào khóc gọi tên con. Tiếng hét ấy như xé toạc bầu trời vào đêm hè, nỗi tuyệt vọng ập đến như nhấn chìm người phụ nữ.

 

"Thằng bé chỉ mới sáu tuổi, làm ơn đừng có đánh nó…”

 

"Làm ơn…”

 

"Tôi cầu xin anh tha cho thằng bé đi mà, tôi van xin anh…”

 

Bên ngoài không ngừng vang lên tiếng roi vọt vào người cậu bé. Mặc dù cả người đầy rẫy những vết thương lớn bé, nhưng gương mặt cậu bé vẫn lạnh nhạt, không những cúi đầu mà còn ngẩng cao đầu vô cảm nhìn thẳng vào đôi mắt giăng đầy tơ máu của người mà cậu gọi bằng ba.

 

"Mày nhìn cái đéo gì?”

 

"Hả?”

 

"Tao hỏi mày nhìn cái đéo gì?”

 

Bốp.

 

Giữa cơn mưa ầm ập, đường phố vắng vẻ, thưa thớt xe cộ, lại vang lên tiếng hét thất thanh cầu xin dừng lại đừng đánh nữa, tiếng đập cửa mạnh bạo, tiếng roi quất vun vút trong không khí phát ra từ căn nhà nằm trong hẻm nhỏ.

 

Chẳng biết những thanh âm âm ỉ ấy kéo dài trong bao lâu, có thể là một giờ đồng hồ, hai giờ hoặc cũng có thể kéo dài đến hết quãng đời còn lại…


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!