bệnh trạng mơ ước

Chương 39: Cám dỗ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa khai giảng là tháng hai, ngay giữa tiết xuân.

Mùa này nói lạnh không lạnh, nói ấm không ấm, tiết trời xuân còn vương chút se se lạnh, nhưng không còn cái rét thấu xương của mùa đông, hai bên con đường dẫn đến ký túc xá nở đầy những đóa hoa đào phớt hồng.

Mấy ngày nghỉ còn lại đều bị Lục Tẫn làm lãng phí hết, khiến cho mấy hôm đó cô ngày nào bước đi cũng hẫng hụt, giống như bị ma nam hút cạn tinh khí.

Vì thế vừa đến lúc khai giảng, cô liền vội vã quay lại trường học.

Trong ký túc xá gặp được Minh Ánh, lại bị Minh Ánh ôm chặt một lúc lâu.

“Cuối cùng cũng gặp cậu rồi, tớ nhớ cậu chết đi được, bệnh của bà ngoại cậu đỡ hơn chưa?”

Trong kỳ nghỉ đông, hai người thường xuyên liên lạc, nên Minh Ánh biết bà ngoại cô phải nhập viện, chỉ là lúc đó cô ấy đang ở nước ngoài, tạm thời không về được, nhưng cũng nhờ người chạy việc mang không ít đồ qua.

Từ Dĩ Dạng lắc đầu: “Không sao nữa rồi, bà ngoại mình đã xuất viện rồi, chỉ cần không bị kích động, từ từ điều dưỡng thì không có vấn đề gì lớn.”

“Vậy thì tốt quá.” Minh Ánh vỗ ngực thở phào, xoay người lấy đồ trên bàn: "Đúng rồi, lần này tớ mang cho cậu quà nhỏ từ Tuyết Đảo về.”

Vừa nói, vừa đưa cho Từ Dĩ Dạng hộp quà trang trí tinh xảo: "Cái này chơi vui lắm, quét một cái là có thể chiếu toàn cảnh Tuyết Đảo ra.”

Từ Dĩ Dạng nhận lấy, xoay người mở hành lý tìm quà cho cô ấy.

Minh Ánh vừa mở ra nhìn, liền ôm miệng hét lên: "Là màu son tớ thích, màu này vừa ra đã cháy hàng, tớ canh thời gian còn chẳng mua được, tớ chỉ buột miệng nói một câu thôi, thế mà lại nhận được, tớ thật sự yêu cậu chết đi được.”

Cô ấy ôm chặt lấy Từ Dĩ Dạng, hôn lấy hôn để vài cái, rồi vui vẻ ngồi trước gương thử màu son.

Từ Dĩ Dạng thấy cô ấy thích, cũng chỉ cười, tiếp tục cúi đầu sắp xếp đồ đạc.

Một lúc sau, bỗng nhớ ra Trần Dao An vẫn chưa về.

Cô ngẩng đầu hỏi: “Đúng rồi, An An đâu?”

Minh Ánh soi gương thử son, đáp: “Không biết nữa, cậu ấy nói có việc bị trễ, có khi còn chẳng kịp lớp họp buổi tối.”

Từ Dĩ Dạng nói: “Vậy thôi, quà để lát nữa đưa cậu ấy cũng được.”

Năm giờ chiều là buổi họp lớp do cố vấn tổ chức, nhưng lúc đó Trần Dao An vẫn chưa quay lại trường, gọi điện, nhắn tin đều không có hồi âm.

Từ Dĩ Dạng và Minh Ánh họp ở hai tòa giảng đường gần nhau, giờ lại trùng nhau, nên cùng đi qua.

Buổi họp lớp cũng không có gì đáng nói, đến khi kết thúc, Minh Ánh vẫn chưa ra, Từ Dĩ Dạng liền đứng dưới giảng đường chờ, vừa lúc nhìn thấy sư huynh.

“Sư huynh, anh đang đợi Tiểu Hiểu sao?”

Sư huynh gật đầu, nhìn ra sau lưng cô, không thấy ai, bèn hỏi: “Không phải các em họp chung sao, sao không thấy cô ấy ra?”

Từ Dĩ Dạng giải thích: “Vừa rồi cô ấy bị cố vấn gọi đi, không biết khi nào mới ra.”

“Vậy à.” Sư huynh lộ vẻ thất vọng rõ rệt, ngồi xuống ghế dài: "Vậy anh ngồi đây chờ cô ấy vậy.”

Hai người ngồi trên ghế cạnh bồn hoa dưới tòa A5, vừa nói chuyện vừa đợi.

Một lúc sau, sư huynh nhận điện thoại, rồi áy náy nói: “Anh đi trước đây, Tiểu Hiểu đã về ký túc rồi.”

“Ừ, được.”

Đợi đến khi Minh Ánh ra thì đã sáu, bảy giờ.

“Thật sự, mệt chết mất thôi.” Vừa ra ngoài, Minh Ánh đã treo mình lên người cô, thở dài nhỏ giọng: “Lớp họp lớp nhà ai mà còn phải diễn giải phẫu nữa chứ, mình lúc đầu đúng là không nên học y, tiền thì không kiếm được nhiều, mà lại vừa mệt vừa bận.”

Từ Dĩ Dạng chỉ cười, an ủi cô ấy.

Giáo sư chuyên ngành của Minh Ánh là một giáo sư nổi tiếng trong ngành, hồi mới khai giảng còn đang quân huấn, mọi người đã nghe nói giáo sư Trần của khoa y vô cùng nghiêm khắc, cô ấy cầu trời khấn Phật đừng gặp phải. Kết quả vẫn gặp, nên từ năm nhất đến năm ba, cô ấy suốt ngày bị giáo sư Trần bắt đi phòng thí nghiệm.

Dù thỉnh thoảng hay than vãn, nhưng Minh Ánh chưa từng sao nhãng việc học, thậm chí đôi khi còn ngủ lại trong phòng thí nghiệm.

Hai người vừa nói vừa cười quay về ký túc, còn chưa bước vào thì tay Từ Dĩ Dạng rung lên.

Không cần nhìn cũng biết là ai.

Cô cầm điện thoại, trên màn hình là một tin nhắn ghim trên cùng, chỉ vỏn vẹn hai chữ.

“Nhớ chị.”

Bên dưới kèm một tấm ảnh đêm đen kịt.

Từ Dĩ Dạng vừa nhìn liền nhận ra, là hồ nhân tạo ở khu Nam.

Tuy tin nhắn không nói rõ, nhưng mơ hồ toát ra ý tứ cậu đang ở đó chờ cô, muốn cô đến tìm.

Từ Dĩ Dạng vốn định nhắn lại từ chối, nhưng nghĩ đến việc Lục Tẫn lúc này đang bốc đồng, ngẩng đầu nói với Minh Ánh: “Tớ có việc ra ngoài một chút.”

Minh Ánh: “Có ai tìm cậu à?”

Từ Dĩ Dạng mím môi, không biết phải giới thiệu Lục Tẫn thế nào.

Thấy cô khó xử, Minh Ánh liền hiểu ra: “Mình biết rồi, đi đi, đi đi.”

Từ Dĩ Dạng gật đầu, xoay người đi ra khỏi cửa ký túc.

Minh Ánh một mình trở về.

Không lâu sau khi cô ấy về, Trần Dao An cũng từ bên ngoài quay lại.

Trong tay xách rất nhiều đồ, vừa vào ký túc liền tiện tay ném xuống đất, nét mặt vô cảm.

Minh Ánh nhặt lên mở ra, kinh ngạc: “Đây không phải là loại sô-cô-la từng nổi đình nổi đám dạo trước sao? Nghe nói là do ngự trù của hoàng thất nước Y làm ra, có tiền cũng không mua được, thế mà cậu lại mang nhiều như vậy về vứt dưới đất?!!”

Nói xong, cô ấy lại nhớ đến hôm nay cả ngày không thấy bóng dáng Dao An: "Cậu còn chẳng đến họp lớp. Ơ, áo khoác trên người cậu là của ai, vừa rồi ai đưa cậu về?”

Trần Dao An chậm rãi cởi áo khoác trên người xuống, cũng ném thẳng vào thùng rác rồi mới bình thản đáp: “Anh trai mình.”

Minh Ánh hỏi: “Sô-cô-la cũng là anh cậu mua sao?”

Cả ký túc xá chỉ có Trần Dao An thích ăn sô-cô-la, hơn nữa cô ấy lại ra ngoài gặp anh trai, nên Minh Ánh thuận miệng hỏi.

“Ừ.” Trần Dao An gật đầu.

“Có anh trai thật tốt.” Minh Ánh hâm mộ: "Dạng Dạng có em trai, cậu có anh trai.”

Nghe vậy, Trần Dao An quay người bẻ thanh sô-cô-la đang ngậm trong miệng, gương mặt thoáng nụ cười: “Cậu còn nói nữa, mình phải chúc cậu cũng có anh trai và em trai thôi.”

Minh Ánh vội lắc đầu: “Thôi đi, anh cậu thì còn được, chứ em trai của Dạng Dạng thì mình không cần đâu.”

Anh trai của Trần Dao An cao ráo chân dài, gương mặt cực kỳ xuất chúng, giống như một người mẫu bước ra từ sàn catwalk, cho dù là anh trai, ngày nào nhìn cũng đã thấy mãn nhãn.

Còn em trai của Từ Dĩ Dạng, đến giờ vẫn chưa ai từng gặp mặt, ai biết nhân phẩm ra sao.

Trần Dao An liếc cô ấy một cái, không nói gì, xoay người thu dọn đồ.

Thấy cô ấy thu xếp hành lý, Minh Ánh nghi hoặc hỏi: “Dọn đồ làm gì vậy?”

Trần Dao An không ngẩng đầu: “Anh ấy bảo mình về nhà ở.”

“Ơ…” Minh Ánh chớp mắt, kinh ngạc: “Đang yên đang lành sao lại về, chẳng phải cậu luôn ở ký túc sao?”

Động tác trên tay Trần Dao An hơi khựng lại, không biết nhớ ra điều gì, mím môi: “Chắc chỉ về vài ngày thôi.”

Thấy cô ấy không muốn nói thêm, Minh Ánh đoán chắc là vì Tết vừa rồi cãi nhau với anh trai, nên không hỏi nữa, còn giúp cô ấy thu dọn hành lý.

-

Hồ Minh Đức.

Hồ Minh Đức của đại học Kinh Đại tuy là nhân tạo, nhưng phong cảnh rất đẹp, đặc biệt là buổi tối, mặt nước lấp lánh phản chiếu cây cầu đá cong, dưới cầu có ánh trăng, quả thực có vẻ đẹp thơ mộng như Giang Nam.

Khi Từ Dĩ Dạng đến nơi, ở đây cũng không có nhiều người, vừa bước lên cầu, ngẩng mắt đã nhìn thấy thiếu niên dưới ánh đèn đường không xa, phía sau là ánh trăng sáng vằng vặc, tựa như hòa anh vào sự tĩnh lặng lạnh lẽo của đêm đen.

Cậu ngồi trên ghế, đôi chân dài khẽ co, áo khoác đen kéo cao, che đi nửa khuôn mặt nhưng vẫn không giấu được đường nét gương mặt ưu tú, vừa ngông cuồng, vừa khiến người ta không dám lại gần.

Từ Dĩ Dạng còn thấy cách đó không xa có mấy cô gái liên tục nhìn về phía cậu, dường như muốn đến xin cách liên lạc, nhưng lại không dám.

Có người không dám lại gần, bèn xoay người gửi tin nhắn cho cậu.

Điện thoại vang lên.

Lục Tẫn nâng mí mắt, cầm điện thoại nhìn thoáng qua.

[.: Có người, tôi về trước đây.]

Lục Tẫn cất điện thoại, đứng dậy định rời đi.

“Chào… chào anh.” Nhóm nữ sinh kia thấy cậu như sắp đi, lập tức chạy qua gọi lại.

Lục Tẫn dừng bước, nghiêng đầu nhìn, vừa hay thoáng thấy ở con đường nhỏ bên kia cầu, một dáng người toàn thân trắng muốt đang rời đi.

Mấy cô gái tưởng cậu đang nhìn mình, nhận ra ánh mắt thờ ơ hờ hững ấy mang chút ý cười, tim lập tức nhảy lên tận cổ họng, vội vàng nắm lấy cơ hội đưa điện thoại ra, lắp bắp: “Có… có thể làm quen không, thêm bạn nhé, em, em…”

Cô gái lắp bắp mãi vẫn chưa nói hết câu, cho đến khi bị thiếu niên lễ phép nhưng lạnh nhạt cắt ngang.

“Xin lỗi, chắn đường rồi.”

Giọng nói quá hay, cô gái nghe thấy theo bản năng ngẩng đầu.

Ngược sáng, gương mặt cậu tuấn tú xa cách, đặc biệt là đôi mắt đẹp đến mức khiến cô ấy không thốt nên lời.

Lục Tẫn cúi mắt liếc cô ấy một cái, bước qua rồi đi lên cầu.

Mãi đến khi cậu đi khỏi cầu, cô gái mới bị bạn kéo tỉnh, hét ầm lên.

“Cuối cùng cũng thấy người thật rồi, vừa cao vừa đẹp trai, còn đẹp hơn ảnh và video nhiều, hốc mắt sâu như kiểu nhìn chó cũng sâu tình vậy… Còn giọng nói nữa, mình không dám nghĩ, yêu anh ấy chắc sướng chết mất.”

Cô bạn vừa xin số nghe vậy, nhớ lại giọng nói khi nãy, mặt liền đỏ bừng.

Đúng là… đúng là đẹp trai quá.

Một bên khác.

Từ Dĩ Dạng vừa bước ra khỏi con đường nhỏ, bỗng bị người từ phía sau nắm lấy cổ tay, kéo mạnh về sau, cả người liền ngã vào vòng ôm lạnh lẽo mang theo mùi hương nhàn nhạt.

Vì trời tối, cô bị dọa giật mình, suýt nữa hét lên.

“Suỵt.” Người phía sau che môi cô lại, cúi đầu cằm đặt trên vai cô.

Mùi gỗ xen lẫn chút hương thơm nhàn nhạt khiến tim người ta đập loạn.

Đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô ngẩng lên nhìn.

Là Lục Tẫn.

Cậu ôm cô từ phía sau, những sợi tóc đen lộn xộn rũ xuống che ánh sáng trong mắt, đôi môi đỏ thẫm trong bóng tối.

Có lẽ vì tư thế một tay vòng eo, một tay che môi khiến không khí thêm chật chội, Từ Dĩ Dạng có cảm giác bị áp bức khó tả, nhưng cậu lại đang mỉm cười.

“Buông ra trước đi, ở đây có người.” Từ Dĩ Dạng nắm lấy cánh tay đang vắt ngang eo mình, chạm vào gân xanh nổi rõ cùng nhiệt độ làn da cậu, tim không kìm được mà đập lỡ nhịp vài nhịp.

Lục Tẫn buông tay che môi, ngón tay chen vào lòng bàn tay cô, nắm chặt, khóe môi cong cong: “Chị lại chỉ gửi cho anh một tin nhắn rồi bỏ đi, ngay cả cơ hội trả lời cũng không cho.”

Từ Dĩ Dạng quay đầu nhìn ra phía sau, may là giờ này cũng chẳng có mấy người tới đây.

“Buông tay.” Cô hạ giọng: “Không có đâu, tôi thấy ảnh cậu gửi nên mới tới, chỉ là vừa nãy thấy bên cạnh cậu có người, nên mới rời đi.”

Ý của cô là có người khác, nhưng rơi vào tai cậu lại biến thành nghĩa khác.

Cậu chỉnh gương mặt cô, buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình: “Vậy là, chị vì thấy người khác đến gần anh. Nên ghen, tức giận mới quay lưng bỏ đi sao?”

Ngũ quan cậu sắc sảo, xương mày nhô cao, khi hạ mí mắt xuống, đôi con ngươi đen đặc kia không hề có chút ánh sáng, đen đến mức khiến người ta hoảng, nhưng giọng nói khi trò chuyện với cô lại vô cùng ôn nhu chậm rãi.

Thật ra Từ Dĩ Dạng chưa từng nghĩ như vậy, chỉ đơn thuần là không muốn bị người khác bắt gặp, nhưng cô biết nếu cậu không vừa ý, chắc chắn sẽ dây dưa mãi.

“Ừ, đúng vậy.”

“Là lỗi của anh, không nên nói chuyện với người khác.” Cậu nhận sai rất nhanh, nhưng ánh mắt lại lơ đãng đảo qua ngắm nhìn cô.

Trên người chị vẫn còn vương mùi người khác, chỉ khi ôm nhau mới có thể dính được.

Từ Dĩ Dạng vốn không quan tâm chuyện cậu nói chuyện với ai, bèn lái sang chuyện khác để nhanh chóng tiễn cậu đi: “Trễ thế này rồi, cậu tìm tôi có chuyện gì?”

Cậu cầm tay cô áp lên mặt, giọng nhàn nhạt khẽ quấn lấy, chan chứa sự quyến luyến: “Nhớ chị.”

Nói rồi nghiêng mặt, ngậm lấy ngón trỏ của cô, dùng răng nhẹ nhàng cắn, thân mật bày tỏ nỗi nhớ.

Từ Dĩ Dạng bị cậu liếm khiến sống lưng tê rần, cực kỳ khó chịu, muốn rút tay ra, nhưng cậu nắm rất chặt.

Lục Tẫn nhìn gương mặt trắng muốt trong ánh sáng mờ của cô, tựa như một đóa hoa tỏa hương quyến rũ trong đêm tĩnh.

Cậu thật sự nhớ cô.

Vừa chia xa một giây, đã bắt đầu nhớ rồi.

“Chị, hôm nay đã gặp những ai?” Hơi thở kiềm nén không ổn định, cậu buông ngón tay ướt át vừa ngậm, cúi thấp đầu, như thể muốn ngửi xem trên người cô có dính hơi thở kẻ khác không.

“Hôm nay họp lớp, gặp nhiều người quá, nhớ không rõ.” Từ Dĩ Dạng nghiêng đầu, để mặc cậu ngửi.

“Ừm… ban ngày anh thấy chị nói chuyện với một người đàn ông, người đó là ai?” Chóp mũi cậu cọ nhẹ lên cổ cô.

“Đó là sư huynh tôi, tiện đường đến trường đón người.”

Cậu lại hỏi: “Đón bạn gái anh ta sao?”

“Ừ.” Từ Dĩ Dạng bị cậu cọ ngứa, không nhịn được đưa tay đẩy mặt cậu ra.

"Thì ra là vậy à."

Cậu ngẩng đầu, trong mắt rốt cuộc cũng nhuộm lên ý cười: "Đã là người có bạn gái rồi, chị phải tránh xa một chút, biết không?"

Chỉ cần cô nói chuyện với người đàn ông khác, cậu  đều sẽ ghen, cho dù người đó đã có bạn gái.

"Tôi biết rồi." Từ Dĩ Dạng quay đầu đi, nhưng lại bị cậu dùng tay kéo quay trở lại.

Môi mơ hồ lướt qua cằm cậu, cô nghe thấy một tiếng thì thầm cực khẽ, từ trong cổ họng không kìm nổi mà tràn ra: "Chị..."

Không thành tiếng, nhưng là cám dỗ mãnh liệt, lộ ra khát vọng muốn gần gũi cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×