Đêm buông xuống thung lũng của Môn phái Thần Lâm, bầu trời nhuốm màu than sẫm, chỉ còn ánh trăng mờ ảo xuyên qua tán lá dày. Thanh ngồi bên khe suối nhỏ, ánh mắt lơ đãng nhìn nước chảy, cảm nhận luồng khí trong cơ thể hòa cùng nhịp sống của núi rừng.
Hạ Lan đứng bên, ánh mắt dò xét, lặng lẽ quan sát môi trường xung quanh. Cô nói: “Đêm nay… sẽ không yên bình. Ta cảm nhận được sự hiện diện của một kẻ giấu mặt. Hắn không thuộc giang hồ bình thường. Có thể là những kẻ săn tìm bí kíp cổ xưa, hoặc còn nguy hiểm hơn.”
Thanh nhíu mày: “Cô… có thể đoán được hắn từ đâu?”
Hạ Lan không trả lời trực tiếp, ánh mắt thoáng buồn. “Không phải đoán, mà là cảm nhận… như một tiên tri bóng đêm. Có những luồng khí ám ảnh, dù vô hình nhưng ta biết chúng tồn tại.”
Bất chợt, từ phía rừng sâu, một luồng khí lạnh thốc vào, khiến Thanh rùng mình. Anh cảm nhận cảm giác nguy hiểm chưa từng có, luồng khí không phải sinh vật, cũng không phải người thường, mà mang theo một ý định ác độc. Thanh đứng dậy, tập trung luồng khí từ bí kíp cổ xưa, cảm nhận mọi chuyển động xung quanh.
Từ bóng tối, một bóng đen xuất hiện, thấp thoáng nhưng nhanh nhẹn. Thanh lao tới, chuẩn bị chiến đấu, nhưng kẻ giấu mặt biến mất như bóng ma, để lại một lá thư cổ khắc trên đá, ánh sáng phản chiếu từ trăng khiến những ký tự cổ kỳ lạ lóe lên.
Hạ Lan cúi xuống đọc:
“Ngươi được chọn… nhưng cũng được cảnh báo. Bí kíp cổ xưa không chỉ là sức mạnh. Nếu không đủ sáng suốt, mọi thứ sẽ trở thành bi kịch.”
Thanh cau mày: “Lá thư này… ý gì đây?”
Hạ Lan nắm tay Thanh, ánh mắt nghiêm nghị: “Đây là lời cảnh báo. Không chỉ giang hồ ngoài kia, mà còn có những kẻ ngay trong môn phái tìm cách chiếm đoạt bí kíp. Ngươi phải chuẩn bị tinh thần và trí tuệ để đối mặt.”
Thanh cảm nhận áp lực trong lòng, nhưng ánh mắt rực sáng. “Tôi sẽ không để họ chiếm đoạt bí kíp. Tôi sẽ mạnh mẽ hơn, không chỉ để bảo vệ bản thân mà còn để bảo vệ cô, môn phái, và những gì xứng đáng được bảo vệ.”
Hạ Lan mỉm cười nhẹ, đôi mắt thoáng buồn: “Ngươi có quyết tâm, nhưng sức mạnh không chỉ là cơ bắp và kỹ năng. Còn có sự thông minh, lòng can đảm, và cả sự kiên nhẫn. Hãy nhớ… một sai lầm nhỏ cũng có thể hủy hoại tất cả.”
Đêm dần tĩnh lặng, nhưng Thanh không ngủ. Cậu đi dọc thung lũng, cảm nhận từng chuyển động nhỏ: tiếng lá xào xạc, tiếng côn trùng rùng rợn, luồng gió mang hơi lạnh. Cậu biết rằng kẻ thù không còn ẩn mình nữa – hắn đang quan sát, chờ cơ hội tấn công.
Bỗng một cơn gió mạnh thổi qua, mang theo âm thanh như tiếng thì thầm: “Ngươi đã được chọn… nhưng liệu ngươi xứng đáng?”
Thanh nhắm mắt, tập trung toàn bộ năng lượng từ bí kíp, cảm nhận từng luồng khí trong cơ thể, như hòa vào nhịp sống của rừng núi. Trong khoảnh khắc đó, cậu nhìn thấy hình ảnh mơ hồ của Hạ Lan trong quá khứ, chiến đấu với những kẻ săn tìm bí kíp, ánh mắt đầy quyết tâm nhưng cũng chứa nỗi đau sâu kín.
“Cô… đã trải qua những gì?” Thanh thốt lên.
Hạ Lan cúi đầu, giọng trầm: “Ta từng mất người thân vì âm mưu giang hồ, từng thấy môn phái gần như tan rã. Vì vậy ta mới canh giữ Ngọn núi Quái Vọng và bảo vệ bí kíp. Nhưng cũng chính từ những mất mát đó, ta học được rằng sức mạnh thôi không đủ. Trí tuệ và lòng can đảm mới là điều cốt lõi.”
Thanh gật đầu, cảm giác vừa kính trọng vừa quyết tâm dâng lên. Cậu nhận ra rằng mối liên kết giữa mình và Hạ Lan không chỉ là thầy trò, mà còn là đồng minh trong cuộc chiến giang hồ, nơi mọi âm mưu, thử thách, và hiểm nguy đều không thể đoán trước.
Đêm sâu dần, bóng tối bao trùm, nhưng Thanh và Hạ Lan đứng trên mỏm đá, ánh trăng chiếu xuống, tạo thành vầng sáng huyền bí. Thanh cảm nhận luồng khí trong cơ thể mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cậu biết, cuộc phiêu lưu thực sự trong giang hồ, nơi âm mưu, thử thách và võ công hòa quyện, đã chính thức bắt đầu – và mọi quyết định sẽ định đoạt số phận của cậu.
Kẻ giấu mặt vẫn còn đó, nhưng Thanh không còn sợ hãi. Cậu đã sẵn sàng đối mặt, với sức mạnh từ bí kíp, trí tuệ, và sự đồng hành của Hạ Lan. Một chương mới trong truyền kỳ huyền bí vừa mở ra, nơi mọi bước chân đều đầy rẫy hiểm nguy nhưng cũng chứa đựng cơ hội để trở thành hiệp khách thực thụ.