Buổi chiều Hà Nội giữa tháng Ba, phố phường ồn ã tiếng còi xe và mùi cà phê rang thoang thoảng từ quán ven đường. Minh Khang vừa bước ra khỏi phòng nghiên cứu của khoa Khảo cổ thì bảo vệ gọi lại:
– Cậu có bưu kiện này, gửi từ… Ai Cập.
Khang cau mày. Anh chưa từng đặt chân đến Ai Cập, càng không quen ai bên đó. Bưu kiện nhỏ, bọc giấy nâu, nặng chừng nửa ký. Tem và dấu bưu điện nhòe mờ, nhưng tên người nhận lại là Nguyễn Minh Khang – chính xác, không sai một chữ.
Anh về căn phòng thuê trên gác hai của một con hẻm nhỏ. Mưa bụi bắt đầu rơi, tiếng rao đêm xa xa hòa vào tiếng xe máy chạy vụt qua. Khang lấy con dao rọc giấy, cẩn thận cắt phần bọc. Bên trong là một cuốn nhật ký cũ, gáy sờn, và một mảnh giấy da vàng úa.
Trang đầu cuốn nhật ký chỉ vỏn vẹn một dòng chữ viết tay:
"Nếu con nhận được thứ này, nghĩa là ta vẫn chưa thể quay về."
– Cha.
Ngực Khang chợt thắt lại. Mười lăm năm trước, cha anh – nhà khảo cổ Nguyễn Văn Lâm – biến mất trong một chuyến thám hiểm bí mật ở nước ngoài. Người ta chỉ tìm thấy chiếc ba lô rách và vài món đồ vặt. Không ai biết ông sống hay đã chết.
Anh run tay mở mảnh giấy da. Trên đó là một bản đồ vẽ tay, những đường nét uốn lượn như mê cung, xen giữa là ký hiệu vòng tròn bao quanh bốn biểu tượng: Kim Tự Tháp, Thánh Giá, Mặt Trăng, và Mặt Trời. Ở góc bản đồ, một câu chữ Latin được viết nguệch ngoạc:
"Tempus te ducit" – Thời gian sẽ dẫn lối.
Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên. Ba hồi, ngắn – dài – ngắn.
Khang bước ra, nhìn qua mắt mèo… một người đàn ông mặc áo khoác dài, đội mũ lụp xụp, đứng lặng.
– Anh là Minh Khang? – giọng khàn khàn.
– Phải. Anh là…?
– Không còn thời gian. Nếu muốn sống, đi theo tôi.
Trước khi Khang kịp hỏi, từ cuối hẻm vang lên tiếng động cơ gầm rú. Ba chiếc xe máy lao đến, ánh đèn pha quét ngang con hẻm tối. Trên yên, những kẻ lạ mặt đội mũ đen, mặt bịt kín, tay cầm vật gì đó sáng loáng.
– Chạy! – Người đàn ông hét lên.
Khang chỉ kịp nhét bản đồ và cuốn nhật ký vào ba lô, lao theo ông ta ra cửa sau. Tiếng bước chân đuổi sát phía sau, cùng tiếng kim loại va vào tường tóe lửa.
Băng qua một loạt hẻm ngoằn ngoèo, họ lao ra đường lớn. Một chiếc ô tô đen bất ngờ phanh kít trước mặt. Cửa mở, một người phụ nữ tóc nâu, mắt sáng, giọng dứt khoát:
– Lên xe! Nhanh!
Khang chưa kịp hiểu chuyện gì, đã thấy kẻ bám đuôi giơ vật gì giống súng về phía mình. Không còn lựa chọn, anh lao lên xe. Cửa đóng sầm lại, chiếc xe rít bánh lao vào màn mưa bụi, bỏ lại phía sau tiếng gào thét và ánh đèn pha trắng lóa…