Bí mật tình yêu phố Angel

Chương 4: Chương 4 Tập 1:


trước sau

Chương 4:Con lợn kêu ụt ịt

one+two

 

Kim Nguyệt dạ lần này ta sẽ cho ngươi biết nữ thần Athena lợi hại cỡ nào ?
Trong lúc vô tình tôi đã chấp nhận yêu cầu vô lý của Kim Nguyệt Dạ . Tên ấy khoái chí ra mặt cười tươi rói , ngón tay làm hình chữ V .

“ Hôm đó nhớ đem theo nước và khăn bông đợi tôi ở sân vận động nhé ! bé Hựu tUỆ thân yêu”

………

Đại hội thể thao mỗi năm tổ chức một lần cuối cùng cũng đã đến . Trường Minh Đức và Sùng Dương sôi động bất ngờ vì vào ngày này hàng năm , hai trường tạm thời gỡ bỏ một trong ba quy định hà khắc đó là cấm qua lại với nhau .

Vả lại…kết quả của cuộc thi sẽ quyết định trực tiếp việc trường nào sẽ chiếm ưu thế hơn trong trận “chiến tranh giành số 23 phố Angel”

Đại diện của hai trường là tôi và Kim Nguyệt Dạ . Cả hai mỉm cười , đứng trên khán giả ngoài trời trường Minh Đức .

“ Sau đây xin mời đại diện hai trường lên phát biểu …”

“ Tôi đại diện cho trường Minh Đức , một ngôi trường luôn khác khao chinh phục đỉnh cao Olympic , chào mừng các bạn tới đây” Tôi đứng trước micro cười dịu dàng .

Bên dưới đều ồ lên sau câu phát biểu .

“Woa , là Tô Hựu Tuệ kìa , xinh quá và dễ thương nữa”

“Phải đó ! idol của trường ta mừ , đúng là danh bất hư truyền”

“ Vâng , xin mời các bạn thưởng thức tiết mục mở màn do trường Minh Đức biểu diễn”

Những tràng vỗ tay vang lên khắp nơi . Các học sinh trường Minh Đức biểu diễn thật nhịp nhàng dưới sự chỉ huy cổ tôi . Sau đó là biểu tượng khổng lồ trường Minh Đức xuất hiện một cách ấn tượng , làm học sinh trường Sùng Dương trầm trồ thán phục .

Tiếng vỗ tay kêu to khẩu hiệu “ Minh Đức” lại lần nữa vang vọng đến tận trời xanh .

Cô hiệu trưởng nở nụ cười mãn nguyện . Cảm giác thật là vui !

Tôi liếc mắt nhìn Kim Nguyệt Dạ đứng bên cạnh , hắn vẫn cười như mọi khi , mặt chẳng hề biến sắc . Tiếp theo là lời phát biểu của đại diện trường Sùng Dương , không hổ danh là người dẻo miệng hắn khiến cho đám fan trường hắn reo to không ngớt .
“ Vâng , xin mời đại diện của hai trường cùng bắn pháo giấy khai mạc đại hội thể thao lần này !”

Tôi và Kim Nguyệt Dạ cầm một ống pháo cỡ lớn chầm chầm tiến đến chỗ đài cao gần khán đài để bắn . Bỗng Kim Nguyệt Dạ ghé vào tai tôi thì thầm “ Tên nô tì kia , tí nữa nhớ mang cho ta một lon nước ngọt đấy ….”

Tôi cố mỉm cười đáp lại hắn ! Hừ , tên khốn ! Ta không cho mi một bài học thì không phải là người ! Hãy đợi đấy!

“ Bụp !”

Những mảnh giấy đầy màu sắc tung bay khắp trời rồi rũ xuống như đất như một tấm thảm hoa .

Trận chiến đầu tiên của tôi và Kim Nguyệt Dạ chính thức bắt đầu .

…..

Cuộc sống địa ngục bắt đầu …..

Kim Nguyệt Dạ mặc đồ thể thao màu trắng , ung dung ngồi lên lan can của sân vận động , mái tóc như bay , cười tươi như hoa ..

Nhìn thấy tôi hắn liền réo to .

“ Ê , tên nô tì kia , đã mua nước ngọt chưa hả?”

Nhìn lũ fan nữ mặt mày đê mê bu quanh hắn như kiếng bu đường , trong lòng liền hiện ra hình ảnh kỳ quái tên này đúng là biết lấy lòng người mà .

“ Ê , nô tì …..Hựu Tuệ ….”

“ Đến đây…đến đây!” Tôi vội cắt ngang lời hắn.

Hic hic nếu như mọi người biết “ Công chúa đáng yêu” trường Minh Đức lại cúi đầu tước mặt đối thủ thì còn ra thể thống gì , lúc đó đúng là muốn sống không được muốn chết không xong .

Tôi nhìn xung quanh xem có gì để giúp mình hóa trang chút chút không , rốt cuộc tôi lấy chiếc áo khoác mặt vào , như vậy có thể che được bộ đồng phục . Thế vẫn chưa đủ tôi còn lấy chiếc mũ đen , quấn tóc lên rồi đội vào . Tôi còn cố ý kéo vành mũ che hơn nữa khuôn mặt .

“ Chuyện gì ?” Tôi nói giọng cực nhỏ , cuối đầu sát đất quyết không ngẩn mặt lên .

“ Nước ngọt đâu ?” Kim Nguyệt Dạ hình như không nghe tôi nói gì , hắn nhảy từ trên lan can xuống , đi về phía tôi .

“ Cô ăn mặc thời trang của thời đại nào thế !” Hắn cố tình châm chọc tôi còn lấy tay định kéo mũ cho tóc tôi rơi ra , may là tôi kịp thời giữ tay hắn lại .

“ Mặt kệ tôi ! không cần cậu xía vào” Tôi vội cầm tay hắn nhét mạnh lon nước ngọt vào .
Hắn nhìn lon pepsi trong tay rồi cau mày .

“ Tôi không uống lại này . tôi muốn uống loại có hình Jay cơ . Nô tì mua lon khác đi !”

“ Cùng một loại , uống thế nào mà chả được cần gì có hình hay không hình” Tôi quát lại .

“ Tôi không thích !”

“ Cậu !!!!!!”

Tôi chưa kịp nói thì Lý Triết Vũ và Lăng Thần Huyền cũng leo từ lan can xuống đi đến chỗ tôi . Hai cha này hồi nãy giờ có mặt sao không lên tiếng sớm …đúng là chết mình rồi .

Diệc Nho nhìn tôi chằm chằm làm tôi vội nhìn xuống đất .

“ Dạ, cậu nhặt thêm tên nô tì đó ở đâu thế ! chỉ tôi với !”

Ngay lúc hắn định choàng vai tôi thì Triết Vũ kéo hắn sang một bên .

“ Huyền ! cậu nổi tiếng thế ai chà muốn theo hầu cần gì phải tìm”

Lăng Thần Huyền được khen nên khoái chí mũi hết lên “ Phải đó ! phải đó !”

Phù !

Tôi thở phào nhẹ nhỏm , nhìn Lý Triết Vũ đang im lặng quan sát sân vận động . Dường như cảm giác có người nhìn mình nên Triết Vũ quay về phía tôi . Hai mắt chạm nhau làm tôi nhớ đến buổi tối ở “ khe cỏ tình nhân” , không biết cậu ta đã hết bệnh chưa ….

Hựu Tuệ…đừng suy nghĩ viễn vông nữa . Tuy cậu ta đã cứu mình thoát nạn nhưng lúc này không phải là lúc trả ơn .

Kim Nguyệt Dạ nhìn thấy cảnh tình tứ dù chỉ là ánh mắt của hai người liền quát lên .

“ Mau lên , đi mua pepsi ….nhớ mua ba lon ! Thật là người vừa lùn vừa chậm chạp , lại quái dị ! Sau này chắc chắn sẽ ế dài dài cho coi”

Tên khốn Kim Nguyệt Dạ ……ngươi còn dám trù ta ế ư ? tôi bỏ đi không thèm trả lời hắn .

Nhìn lon nước ngọt trong tay tôi nảy ra một diệu kế để chơi khăm hắn .

……..

“ Đây pepsi hình Jay đây !” Tôi giả vờ ngây thơ đưa lon nước ngọt cho hắn .

Không ngờ tên Kim Nguyệt Dạ hết nhìn tôi đến nhìn lon nước ngọt trong tay hắn rồi cười như ma vương .

“ Mở hộ dùm tôi…”

“ Sao ?”

“ Sao trăng gì nữa ? Bộ lon nước này có gì sao ?”

“ Không !”

Không có chuyện gì mới lạ !

“ Mau lên ! Chả lẻ cô yếu đến nỗi mở không nổi lon nước ngọt hay sao ?” Kim Nguyệt Dạ chau mày .

“ Sợ cô rồi ! Để tôi…” Kim Nguyệt Dạ mở nắp lon nước ngọt nhưng hướng về phía tôi .

Tôi cố né cái đầu đi rất xa , cắn chặt răng .

“ Phụt !”

Hắn vừa mở thì nước trong lon vọt lên như vòi phun nước , bắn tung tóe về phía tôi .

“ Hơ hơ ! Bé Hựu Tuệ sao mà bé đáng yêu thế !” nhìn bộ dạng thê thảm của tôi , Kim Nguyệt Dạ ôm bụng cười nghiêng ngả .

Tôi không nói gì nhìn hắn chằm chằm . Kim Nguyệt Dạ uống hết số nước còn sót lại trong lon mỉm cười nhìn tôi , lấy tay quệt cọng tóc ướt che mắt tôi .

Áhhhhhhhhhh……Tô Hựu Tuệ, mày đánh giá thấp đối thủ quá rồi đấy .
Lăng Thần Huyền đứng kế bên cũng cười không kém tên ác ma chỉ có duy nhất Đường Vũ Triết là không cười tôi . Tôi thầm cảm thấy an ủi .

“ Anh uống xong rồi tôi đi đây !”

“Chưa được” Kim Nguyệt Dạ nắm tay tôi lại .

Lúc này Lý Triết Vũ đi đến cạnh Kim Nguyệt Dạ “ Lát nữa còn có cuộc thi chạy bốn trăm mét nam nữa,cậu mau đi chuẩn bị đi !”

Nói xong Triết Vũ đưa tôi đi để lại Kim Nguyệt Dạ vẫn mặt mày hầm hầm như đứa trẻ bị cướp mất đồ chơi .

“ Cám ơn ! Tôi….”

“ Không có gì !”

Mười phút sau , tôi đi vào toilet .

Nhìn áo và mũ ướt nhẹp toàn là nước ngọt , đành cởi ra thay , cả mái tóc cũng ướt xem ra cô phải gội đầu nữa .

Tôi thở dài , xem ra ý trời khó cãi . Cuộc đời tôi từ nay về sau chắc khó sống lắm đây .

Kim Nguyệt Dạ ! Đồ xấu xa xấu xa ! Tất cả những gì cậu đã làm với tôi , nhất định sẽ trả gấp đôi , không phải gấp mười lần mới đúng .

“ Ring ! Ring ! Ring !”

Điện thoại trong túi tôi kêu lên inh ỏi .

“ Alô ! Ai đấy ạ…..”

“ Nô tì , ta sắp phải thi đấu rồi ! Mau ra sân vận động nhanh lên! À, đúng hai phút nữa có mặt ! nhanh nha tôi đếm từng giây đấy .”

“Này , này , Kim Nguyệt Dạ cậu tưởng tôi biết bay à ?”

“ Tít !tít !”

Hắn cúp máy rồi , tôi vội chạy thục mạng ra sân vận động .

Đại hội thể thao chính thức bắt đầu , sân vận động đông lúc nhúc toàn người . Phe màu đỏ và phe màu xanh mỗi bên đứng một phía gào thét cỗ vũ cho trường mình . Những tấm băng rôn , khẩu hiệu cổ động cùng với lá cờ đại diện cho từng trường được giơ cao . Tiếng hò hét khắp nơi làm cho “ ngọn lửa thi đấu” cháy hừng hực .

Trường Sùng Dương phe màu đỏ còn trường Minh Đức màu xanh .

Toàn trường là người thế này , tìm tên khốn đó chả khác nào mò kim đáy bể ! Hừ , không thấy càng tốt….

Tôi định tìm chổ ngồi nghỉ ngơi một chút thì có giọng nói chói tai cất lên .

“ Hi , baby Hựu tuệ”

Là…là…là Anh Tỉnh Ngạn ! Hic hic…ông này sao xuất hiện không bao giờ báo trước hết vậy , có ngày tôi vỡ tim vì hắn .

“ Xinh chào! Anh có chuyện gì cần giúp à?” Tôi cười cười

“ Baby , anh sẽ ủng hộ em hết mình ! Vì em anh đã đăng kí thi ba hạng mục lận , em cảm động lắm phải không ?....”

Anh Tỉnh Ngạn lần này cầm bông hoa cúc , lần trước hắn cầm hoa gì gì đó ! Nhà tên này bán hoa chắc ?

“ Baby à , em biết hắn ta là ai không ?” Anh Tỉnh Ngạng mặt mày không hề biết sắc , chỉ về hướng xa xa “ Em biết không , hắn là át chủ bài trường Sùng Dương . Tướng mạo xấu hoắc thế kia mà cũng có fan hâm mộ ! Anh mới là đệ nhất mỹ nam ! Hựu Tuệ , em chưa thấy hắn cười đâu em mà thấy sẽ ói cả cơm trưa ra đấy !”

Kim Nguyệt Dạ đúng là đáng ghét thật ! Tôi nhìn hắn cười rạng rỡ giữa đám con gái đang bám lấy chằng chịt mà lửa hận thù lại nổi lên .

“ Hay là bé Hựu Tuệ cùng anh đối phó hắn” ANH Tỉnh Ngạn thì thầm vào tai tôi .

“ Anh muốn gì ?... .”

Anh Tỉnh Ngạn nhét vào tay tôi chai nước lại thì thầm

“ Cầm lấy cái này , đợi khi thi đấu xong đưa cho hắn uống . Đảm bảo trận thi đấu hôm nay …hắn sẽ…ha..ha..”

Anh Tỉnh Ngạn nhìn về phía Kim Nguyệt Dạ cười đầy tự tin .

“ Tôi không làm vậy đâu , muốn thắng phải công bằng” Đúng lúc định ném lại chai nước mà Anh Tỉnh Ngạn ép cầm lấy , bỗng có người vỗ mạnh vào tai tôi .

“ Tên nô tì kia , bộ ngủ gật trong toilet à ?” Kim Nguyệt Dạ đứng phía sau lưng tôi từ lúc nào “ Là cho ta hả ! Nô tì , ngươi đối với ta là tốt nhất đó ! Uả , không mặc đồ ngụy trang nữa sao ?”

“ Á ! Bỏ tay ra” Tôi giựt mạnh cánh tay đang bị hắn nắm .

Hắn lại mỉm cười sao mà chói lóa thế…..tôi sắp ….nhưng đây không phải lúc hoang tưởng tôi hét lên .

“ Này , bỏ tay ra !” Tôi vùng vẫy mạnh thêm nữa để thoát khỏi “móng vuốt” của tên Kim Nguyệt Dạ. Chúa ơi , đừng để ai bắt gặp rồi hiểu lầm tôi bán trường theo địch .

“ Lát nữa chủ nhân của ngươi sẽ thi chạy bốn trăm mét , nhớ cổ vũ nhiệt tình vào , cảm ơn mang nước đến nhé !” Kim Nguyệt Dạ cầm chai nước của Anh Tỉnh Ngạn hươ hươ trước mặt tôi . Hắn cướp từ lúc nào thế nhỉ ?

“ Ngại quá , để cậu thất vọng rồi ! Hựu Tuệ chỉ cổ vũ cho những hotboy như tôi thôi !” Anh tỉnh Ngạn lại thình lình xuất hiện , vuốt tóc mình rồi nói .

Chưa hả dạ hắn bồi thêm một câu “ Cậu cũng thi chạy bốn trăm mét hả ? chút nữa có thua cũng đừng có khóc nhè đấy !”

“ Nói cũng đúng !” Kim Nguyệt Dạ cười híp mí nhìn Anh Tỉnh Ngạn “ Nếu đã xấu như ma chút nữa thi chạy ngắn mà cũng thua thì để tóc dài làm phụ nữ cho rồi !”

“ Mi dám hạ nhục ta ! Mi có biết ta là ai không ? là Anh Tỉnh Ngạn hot boy có một không hai của trường Minh Đức”

Kim Nguyệt Dạ cười nay ngô

“ Tên nghe lạ hoắc , chưa nghe bao giờ”

“ Mi !” Anh Tỉnh Ngạn tức đến nỗi muốn phun máu ra , nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh , cười gian manh “ Kim Nguyệt Dạ , mi không dám cá cược với ta chứ gì ?”

“ Cược cái gì ?”

“ Lát nữa bên nào thua sẽ phải vừa đi vòng quanh trường bằng bốn chân vừa kêu giống con lợn!”

“ hm ? con lợn kêu như thế nào ấy nhỉ?tôi quên mất rồi ” - Kim Nguyệt Dạ tỏ vẻ ngây ngô
"có thế mà cũng k biết,con kêu thế này này ụt ịt ụt ịt ..."
"à,tôi biết con lợn kêu thế nào rồi!" - Kim Nguyệt Dạ cười khoái chí
"m...mi..."Anh Tỉnh Ngạn tức đỏ hết cả mặt.
Hừ,tên Anh Tỉnh Ngạn ngu ngốc,lại bị Kim Nguyệt Dạ xỏ mũi lần nữa.

Tôi vẫn nhìn đăm đăm bình nước rồi nhìn Kim Nguyệt Dạ , hình chưa hắn vẫn chưa uống nước …

Rốt cuộc bình nước đó chứa cái gì ?

Cãi đã rồi khát nước Kim Nguyệt Dạ ngước đầu uống hết chai nước suối .

Hắn uống thật ! Uống thật rồi …

Nhưng sao tôi thấy lương tâm cắn rứt , không vui chút nào .

Kim Nguyệt Dạ nhìn tôi cười rạng rỡ , giơ hai tay làm dấu hiệu chiến thắng .

Không hiểu sao , khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của hắn , tôi thấy hối hận .

………

“ Pằng !”

Tiếng súng hiệu lệnh vang lên , tất cả tuyển thủ đứng ở vạch xuất phát bỗng lao đi nhanh như tên bắn .

“Bạn Kim Nguyệt Dạ trường Sùng Dương đang ở vị trí dẫn đầu ! Theo sát phía sau là bạn Anh Tỉnh Ngạn trường Minh Đức !” Bình luận viên ngồi trên đài quan sát cuộc thi .

Xung quanh hò hét to kinh khủng .
“ Dạ cố lên !”

“Huyền…không cần phải gào to thế, Dạ thế nào mà chẳng thắng !”

Giọng nói này …tôi quay đầu nhìn . Là Lăng Thần Huyền và Lý Triết Vũ .
Lý Triết Vũ phát hiện ra tôi nhìn cậu ta ,Triết Vũ cũng nhìn tôi rồi khẽ mỉm cười làm tôi suýt bị hớp hồn .

“ Bạn Kim Nguyệt Dạ đã giành giải nhất trong cuộc thi chạy bốn trăm mét nam !”

Khi bình luận viên vừa dứt lời , nữ sinh Sùng Dương lao ầm về phía Kim Nguyệt Dạ

three Kim Nguyệt Dạ giành chiến thắng trong cuộc thi bốn trăm mét nam . Làm fan nữ trường Sùng Dương réo lên ầm trời lao về phía hắn .

“ Kim Nguyệt Dạ , khăn nè , lau mồ hôi đi…”

“ Anh Nguyệt Dạ em có mang nước cho anh nè…”

Tôi nháy mắt lia lịa không thể tin vào sự thật trước mắt ! Rõ ràng là hắn uống cạn chai nước mà sao không bị gì nhỉ ? Còn khỏe đến nổi nhận hết quà do fan tặng nào là nước , khăn bông.v..v..

Uí ! Sao hắn đi về phía mình thế ! Tôi lùi một bước định biến khỏi nơi hoản loạn này thì

“ Cầm hộ tôi ! Có tấc cả mười hai khăn bông , mười lăm chai nước . Không được bỏ sót cái nào hết !” Kim Nguyệt Dạ dúi tất cả vào tay tôi làm tôi suýt té , may mà không ai nhìn thấy mình ….

Hắn còn nhìn Anh Tỉnh Ngạn cười khoái trá “ Sao ? giờ đến lúc thực hiện lời hứa rồi”

Anh tỉnh ngạn hậm hực nhìn Kim Nguyệt Dạ như muốn ăn tươi nuốt sống,mặt đỏ như ********* khỉ.
Anh ta vừa đi bằng bốn chân hai vòng sân vận động,vừa kêu ụt à ụt ịt như chú lợn trước con mắt sắp rớt ra của mọi người.Nếu tôi mà là anh ta chắc tôi nhảy lầu tự tử mất.

Kim Nguyệt Dạ không thèm để ý đến sự chú ý của mọi người , kéo tôi sát lại nói nho nhỏ vào tai tôi .

“hựu Tuệ yêu dấu , có lẽ đến lượt tôi tính nợ với cô nhỉ ? Nhớ chờ điện thoại của tôi nhé!”

Tôi ngẩn đầu nhìn hắn “ chết rồi ! chắc hắn biết chai nước có thuốc gì đó , mà mình lại đưa hắn uống nên muốn tính sổ với mình đây mà ! hu hu Anh tỉnh ngạn lần này anh hại tôi rồi !”

…………

Chỉ vì câu nói của Kim Nguyệt Dạ mà cả ngày đại hội thể thao tôi ngồi thấp thỏm không yên , mỗi lần chuông điện thoại kêu làm tôi muốn ném cái điện thoại vào sọt rác cho rồi .

Tô Cơ và Hiểu Ảnh hỏi tôi có chuyện gì tôi đành nói dối là không sao . Cả giờ ăn cơm hắn cũng không buông tha tôi .

Ăn thì cứ ăn đi làm gì mà cứ nhìn tôi cười ma mãnh , lập đi lập lại nhiều lần nữa chứ .

Á , mắt trái tôi giật giật . Người ta thường nói mắt trái giật thì gặp xui xẻo …tôi có dự cảm sắp tới sẽ có chuyện vượt qua sức tưởng tượng của tôi .

………….

Mười phút nữa đến trận thi đấu bóng rỗ giữa Sùng Dương và Minh Đức . Cổ động viên cổ vũ nhiệt tình làm cho nhà thi đấu suýt nổ tung .

Tôi là người quản lí của đội bóng rổ tôi càng không thể lơ là… .

Nhưng đều tôi thấy lạ nhất là từ lúc sáng đến giờ chả thấy mặt thằng cha đáng ghét ấy đâu . Hay là cả đêm hôm qua hắn trằn trọc mất ngủ vì nghỉ ra kế hoạch chơi khăm tôi nên bây giờ ngủ quên . Chúa ơi ! cầu mong những đều con nghĩ sẽ trở thành sự thật .

“ Tên nô tì kia , nhớ chủ nhân quá hả ?” Bổng giọng nói mà tôi không muốn nghe nhất lại vang lên .

Tôi không dám quay đầu lại nhìn , là hắn chứ còn ai nữa .

“ Xem ra đã đến lúc nhờ cô ra tay rồi……” Kim Nguyệt Dạ nháy mắt với tôi .

“ Cậu nói cái gì …ha…ha..” Tôi giả ngốc không hiểu .

“ Bộ cô tưởng tôi uống chai nước hôm qua của cô nên hôm nay làm gì có chuyện xuất hiện ở đây phải không ? tưởng tôi đang ngồi trong WC chứ gì ?...” Kim Nguyệt Dạ giơ chai nước lên trước mặt tôi , cười gian xảo .

“ Vậy cậu muốn gì …? Nhưng nói trước là tôi không đồng ý !”

“ Tôi phải ăn miếng trả miếng , chai nước này còn công hiệu hơn của tên chảnh ấy cả trăm lần . Tôi muốn xem mặt hắn đang lúc đánh bóng rổ phải ôm bụng chạy vào WC thôi !”Kim Nguyệt Dạ cầm lấy gói thuốc màu trắng nhét vào tay tôi .

“ Cậu ….thật nhỏ mọn !” Tôi trừng mắt nhìn hắn .

“ Đây là điều hiện để tôi xóa tấm hình thứ ba , tùy cô thôi ….”

“ Tên khốn ! ….”

Tôi đang trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan thì Anh tỉnh ngạn lại vỗ vào vai tôi .

“ Baby Hựu Tuệ , lần này anh sẽ không làm mất mặt trường Minh Đức . Chúng ta sẽ thắng vẻ vang em cứ chờ xem !”
hừ,tên này bị mất mặt chưa đủ hay sao?

Trận đấu bắt đầu…

Thật không thể ngờ ,Anh Tỉnh Ngạn trên sân bóng như biến thành một người khác hoàn toàn . Ánh mắt sắc bén , động tác uyển chuyển , ghi điểm liên tiếp . Các cổ động viên ở đây đều phục sát đất , gào thét cổ vũ hắn .

Tuy là đang thi đấu mà hắn vẫn không quên làm mấy động tác điệu đến chảy nước , lại còn hôn gió , nháy mắt ..v.v..

Nữa hiệp đầu Kim Nguyệt Dạ không ra thi đấu ? Hay là hắn tin chắc là tôi sẽ làm theo ý hắn ?

Qủa nhiên kết thúc hiệp đầu trường Minh Đức dẫn trước 80/70 kém những 10 điểm . Các tuyển thủ vui vẻ về chỗ nghỉ ngơi .
Tôi quay qua quay lại,trên khán đài,Kim Nguyệt Dạ đng ngồi nhìn về phía tôi mỉm cười,huơ huơ chiếc điện thoại.Nooo,tôi không muốn tấm ảnh đó bị đưa lên bản tin trường chút nào,hình tượng mà tôi hết sức giữ gìn sẽ tan heo mây khói.Hay là chỉ cho một ít vào cốc của Anh Tỉnh Ngạn thôi,vậy chắc được chứ?Ahhhhhh~ k đc,hắn là cây trụ của đội bóng mà...
"Hựu Tuệ,bà làm gì đó?" tôi Giật mình,đánh rơi cả gói thuốc vào ấm nước.Khônggg~

“ Quản lý ơi , nước chuẩn bị hết chưa ?”- sao lại hỏi đúng lúc thế chứ...Chết rồi ! Chết rồi ! làm sao giờ? làm sao đây ? Mặt tôi tái xanh ôm chặt ấm nước .

Hiểu Ảnh giực ấm nước trên tay tôi

“ Bà mệt rồi ! để tôi rót cho bọn họ !”

Hiểu Ảnh rót nước vào ly rồi đưa đến chổ Anh Tỉnh Ngạn! Tôi hốt hoảng chạy đến giật lấy ly nước .
"ủa,baby Hựu Tuệ khát nước à vậy thì anh nhường baby uống trước đó" - Anh Tình Ngạn tỏ vẻ tốt bụng
"ha ha,cảm...cảm ơn"tôi nói không ra hơi.Mình chỉ bỏ một chút chắc uống cũng không đến nổi chết đâu . Tôi cầm ly nước uống cạn , rồi lấy luôn ấm nước trong tay Hiểu Ảnh tu ừng ực,nuốt luôn cả cái gói giấy bóng màu trắng mà bị rơi cùng thuốc vừa nãy luôn .

Hiểu Ảnh , Tô Cơ và Anh tỉnh ngạn há mồm kinh ngạc “ Hựu Tuệ , bà khát lắm à!”

ỤC ục ục bụng tôi réo như nước sôi khó chịu quá ! Nước mắt chảy ra

Tô Cơ thấy tôi ôm bụng thì hỏi “hựu Tuệ , bà sao thế ? không khỏe hả ?”

“ Ừ!” Tôi cười như mếu .

“ Hay là tôi đưa bà đi bệnh viện !”

Tôi xua tay lắc đầu “ Không cần đâu...Tui đi đây bà nhớ ủng hộ cho trường Minh Đức thay tôi luôn nhé !” Nói xong tôi chạy như bay vào WC …

Hu hu ! đã hơn nữa tiếng mà tôi vẫn còn đau …chết mất thôi . Tôi ôm bụng từ trong WC tính bước ra nhưng tay chân không chịu nghe lời,tội lập tức ngã sụp xuống sàn phòng vệ sinh.hu hu.Chẳng lẽ ngọc nữ của trường Minh Đức-Tô Hựu Tuệ lại chết trong phòng vệ sinh ư?làm ơn có ai đến cứu với.Help me >< ~
"Cốc,cốc" là tiếng gõ cửa,ông trời đã nghe thấy lời cầu cứu của tôi rồi. "Hựu Tuệ,cô ở trong đấy phải không?Hựu Tuệ".Giọng nói nghe mới quen làm sao.Là cậu ấy- Lý Triết Vũ.Đúng là Lý Triết vũ rồi.Nhưng tại sao cậu ta lại ở đây ? Tại sao lại phát hiện ra tôi không có ở hội trường ? Lẽ nào..lẽ nào tất cả những chuyện mất mặt của tôi cậu ấy đều thấy hết ? Tôi còn té ở phòng WC nữa chứ .

“ Không !” Tôi cuống cuồng lấy tay che mặt . Tôi không muốn cậu ta thấy đôi mắt sưng húp của mình ! Tại sao lần nào cậu ấy cũng xuất hiện vào những lúc tôi không thích chạm mặt nhất !

“ Không sao đâu……Ngốc quá !”

Ngốc ? Lần đầu có người con trai mắng là tôi ngốc, nhưng tôi lại thấy ấm áp lạ thường . Triết Vũ để tôi dựa vào lòng mặc sức mà khóc ….

Chàng trai đẹp như hoa , ngón tay lạnh như băng , người lại vô cùng ấm áp , dễ chịu …..

Nước mắt tôi giàn giụa , dần lịm đi …..

…….

“Dạ , cậu đùa hơi quá rồi đấy !”

…………………

“hựu Tuệ , bà tỉnh rồi !”

“Hựu Tuệ , bà làm tụi tôi lo quá !”

LàHiểu Ảnh và Tô Cơ…..

“ Tôi đang ở đâu ?”

“ Bà đang ở phòng y tế của trường !”

“ Còn nữa bác sĩ bảo là bà uống nhiều thuốc xổ quá nên bị mất nước trầm trọng !” Tô Cơ nhìn tôi cau mày .

Hiểu Ảnh đi đến cạnh giường nắm tay tôi “tui biết rồi , bà uống thuốc sổ để giảm béo chứ gì ?”

“ Ha ha …” đến lúc này đành chịu vậy .

“Hiểu Ảnh bà biết ai đưa tôi đến đây không ?”

“Không rõ lắm ! Nhưng bác sĩ nhờ người đến thông báo cho tụi tôi . Tôi hỏi thì bảo có một nam sinh …”

“ À , Là hai người mới đúng…..Bác sĩ nói một người bế cậu , còn một người đi theo sau”

“Hiểu Ảnh bà đi mua giùm tôi lon nước ngọt đi !” TÔ Cơ hồi nãy giờ im lặng giờ mới lên tiếng…..

……….

5 phút sau

Tôi bị Tô Cơ tra hỏi gắt gao , cuối cùng đành khai ra hết mọi chân tướng . Tôi vì ba bức ảnh mà chịu nhiều khổ cực như thế nào .

“ Cậu này ! chuyện lớn thế sao không nói cho tụi mình biết !”

Tô Cơ tức điên lên …

“ Thì bây giờ mình nói hết còn gì …” Tôi sực nhớ liền hỏi thêm “ Kết quả trận đấu như thế nào ?”

“ Toàn thắng với tỉ số 100-92 ! Không ngờ tên Anh Tỉnh Ngạn ấy cũng hàng khủng phết ! Cả trận đấu hắn chơi xuất sắc nhất luôn đó !Thế này thì Minh Đức chiến thắng vòng một rồi ! Tạm thời dẫn trước 1-0 ! Đã quá đi mất ! hha ha ha…” Tô Cơ hí hửng nói liến thoắng .

“ Thắng rồi ….” Tôi lảm nhảm .

Kim Nguyệt Dạ không ra thi đấu sao ? Lạ thật…

“ TênKim Nguyệt Dạ không ra thi đấu ! Từ lúc bà ôm bụng bỏ đi , hắn cũng biến mất tăm luôn !”

Biến mất ? không phải hắn rất háo thắng sao ? Sao lại trơ mắt nhìn Sùng Dương thua cuộc thế kia ?

“ Tít ! tít !tít”

Tôi mở tin nhắn ra đọc , run lẩy bẩy ..

“ Nhiệm Vụ chưa hoàn thành , tất cả vẫn như cũ !” From Kim Nguyệt Dạ

Vẫn như cũ ? Thế nghĩa là sao ? Hắn vẫn chưa chịu buông tha cho tôi ư ? Thằng cha này là người hay quỷ sa tăng vậy ? Bộ lương tâm của hắn bị kiến tha đi hết rồi chắc ?

Cùng là Tam Đại Thiên Vương của trường Sùng Dương cả, sao mà khác nhau một trời một vực!

Nghĩ đến tấm hình cuối cùng vẫn ở trong tay hăn, lại còn chưa kể những tháng ngày đen tối sắp ập lên đầu mình, đầu óc tôi trống rỗng…

“Hựu Tuệ! Hựu Tuệ!” Thấy tôi nằm cứng đơ, mắt trắng dã như cá chết trôi, Tô Cô vội lay mạnh. Nhỏ ta hốt hoảng gào tướng lên: “ Hiểu Ảnh, bà mau gọi bác sĩ đến đây!”

FOUR

“Cái con nhỏ này, xảy ra chuyện lớn thế mà dán giấu bọn tôi!”

Sáng ngày hôm sau, tôi bước vào phòng học, vừa ngồi lên ghế thì Tô Cơ mặt mũi như hung thần trừng mắt nhìn tôi.

“Xin lỗ, tôi không muốn liên lụy đến hai bà!”

“Nhóc con, bà vẫn ổn chứ!” Tô Cơ vừa xả hết cơn tức, liền dịu giọng hỏi tôi.

“Không ổn tí nào…”

Đại hội thể thao đã kết thúc từ hôm qua, nhưng vì tác dụng phụ của thuốc sổ mạnh quá nên đến giờ người tôi vẫn lờ đờ như ngỗng.

“Tên Kim Nguyệt Dạ đó đểu thật, dám dùng mấy tấm hình đó để uy hiếp bá Bà nhìn lại mình xem, bị hắn quay như dế, chẳng còn ra hồn người nữa.!” Tô Cơ bừng bừng nghĩa khí, bất bình thay cho tôi.

Hu hu! Chỉ có Tô Cơ là tốt thôi! Tôi cố lết cái người chẳng còn chút sức lực nào, hai mắt rưng rưng cảm động nhìn nhỏ ta.

“A, baby Hựu Tuệ đang thương! Sao em lại hành hạ mình ra nông nỗi này ? Do nhớ anh quá hả … Ha ha ha…”

“Oái! Lại là Anh Tỉnh Ngạn, anh là ninja hả ? Đừng có đột ngột thò mặt ra, bộ muốn làm người khác vỡ tim à ?”

Tôi và Tô Cơ bị giọng nói bất ngờ đó làm cho giật bắn mình, quay lại nhìn cái tên lúc nào cũng hành tung mờ ám đó.

“Woa, là cỏ tình nhân kìa…”

“Ồ, ha ha ha ha! Cô bé đáng yêu thật! Này, tặng em đó!”

“Cảm ơn!” Hiểu Ảnh cười ngọt xớt.

“Cái con nhỏ Hiểu Ảnh này lúc nào cũng cười được!” Tô Cơ nói thầm vào tai tôi với cái giọng chanh chua.

“Haha, chư còn gì, vừa rồi tôi còn tưởng hắn ngắt đại cỏ dại ở sân vận động cơ!” Tôi trả lời lí nhí.

“Baby Hựu Tuệ này! Cái tên Kim Nguyệt Dạ đó sẽ có lúc biết tay anh! Anh Tỉnh Ngạn tối sầm mặt lại.

“Thế hả ? Cảm ơn anh, ha ha!” Tôi cố ngoác miện ra cười. Cái tên ngố này không có tôi thì hăn đã nằm bẹp ở phòng y tế rồi. Ai hơi đâu mà đặt niềm tin vào hắn chứ!

“Phư phư, đến lúc đó số 23 phố Angle sẽ lá của chúng ta…” Anh Tỉnh Ngạn cười nghe rất man rợ, sau đó lại biến mất y như bóng ma.

“Trường Minh Đức hết người rồi hay sao ma người như hắn cũng làm được hotboy chứ!” Tô Cơ thở dài.

Tôi chán nản nhún vai.

Chỉ vì mấy tấm hình mà tôi căng óc ra suy tính, còn tâm trí đâu mà để ý đến tên Anh Tỉnh Ngạn kia chứ…

“Tít tít! Tít tít!”

Điện thoại của tôi có tin nhắn!

Tôi rút di động trong túi ra, Tô Cơ cũng cố nhòm vào:

“Hẹn cô 6h tối nay tại Happy House, phải đến đấy!”
From: Kim Nguyệt Dạ

Lại là hắn! Sao số tôi đen như quạ! Chưa kịp bình phục thì lại phải đi gặp thằng cha ác ma đó!

“Không đi! Tô Hựu Tuệ” Tôi bấm mấy chữ đó rồi gửi tin nhắn trả lời hắn.

“Tít tít! Tít tít!”

Hừ, lại có tin nhắn tiếp.

“Tôi thành tâm mời cô!
Kim Nguyệt Dạ”

“Hựu Tuệ, bà cứ đi, sợ gì chứ?” Tô Cơ cướp ngay lấy điện thoại của tôi, bấm tin nha81n nhanh như chớp.

Không… không!

“Tít tít!”

“Trả lời nhanh thật! Xem ra hắn đang khoái chí lắm!” Tô Cơ chẳng thèm đoái hoài đến khuôn mặt nhăn như khỉ của tôi. “Tên đó hẹn gặp lúc 6 giờ 30, không gặp không về!”

Tôi nằm gục trên bàn học…

“Tô Hựu Tuệ, bà đừng có giả chết nữa! Đâu phải tôi muốn bà đến để bị hắn đè đầu cưỡi cổ, mà muốn bà dạy cho hắn một bài học!” Tô Cơ quắc mắt.

“Dạy cho hắn một bài học ?” Tôi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chặp Tô Cơ. Chả nhẽ thuốc xổ làm đầu óc người ta thộn đi sao?

“Đúng, bà bị hắn chơi một vố đau như thế, nếu tôi là bà tôi sẽ tìm cách đáp trả! Bà không muốn thế à?”

“Có chứ! Ngay cả nằm mơ tôi cũng muốn thế!”

“Ok, tôi có kế này hay lắm, chúng ta cùng ăn miếng trả miếng, thế nào…”

“…”

Tôi mang thao “vũ khí bí mật” mà Tô Cơ đưa cho – chai tương ớt và cái máy ảnh kỹ thuật số. Tôi một thân một mình đến Happy House “nghênh chiến”.

Người xưa có câu “Cây ngay không sợ chết đứng” cấm có sái Rõ ràng là đi trả đũa thế mà tôi có cảm giác mình đi làm chuyện gì đê tiện, xấu xa lắm.

“Bé Hựu Tuệ đang ngó nghiêng cái gì thế ?”

Tên Kim Nguyệt Dạ không biết đứng sau lưng tôi từ lúc nào làm tôi giật nảy mình. Tôi nói mỉa hắn: “Bạn Kim, cách chào hỏi của bạn khác người thật!”

“Biết làm sao được, cách khác người chỉ dành cho người đặc biệt như cô thôi! Tôi đi theo cô nãy giờ mà cô chẳng hề biết…”

“Cậu đi theo tôi nãy giờ…” Tên Kim Nguyệt Dạ lại nở nụ cười đẹp như thiên thần… Đủ rồi đó! Tô Hựu Tuệ này không phải là lũ fan cuồn của mi đâu.

Khoan đã, ban nãy trên đường đi đến đây tôi không làm gì mất hình tượng để hắn tóm đuôi chứ ? Đầu tôi “tua nhanh” lại cảnh đi đến Happy House.

“Ồ, lúc đi theo cô, tôi thấy cô ngoáy tai hai lấn, móc mũi một lần, ăn hết mực xiên xong xả rác bừa bãi, lại còn lấy tay cậy răng, còn…”

“Cậu câm miệng ngay!” Tôi tức muốn nổ đom đóm mắt, mặt đỏ bừng.

“Yên tâm đi! Tôi không chụp ảnh đâu mà ló Hôm nay tôi hẹn gặp là để xin lỗi cô!”

Xin lỗi? Hắn lại muốn giở trò gì nữa đây ? Tôi trợn mắt nhìn hắn.

Chỉ cần mi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa là hạnh phúc rồi!

“Sắp đến giờ rồi, vào thôi!” Kim Nguyệt Dạ không thèm để ý đến khuôn mặt nặng như chì của tôi, kéo tôi đi thẳng vào Happy House.

“Jack, bạn gái đến rồi à? Xinh lắm!” Ông chú râu xồm nhìn thấy tu6i tôi liền cười ha ha rồi bước đến.

“Chú, tối nay phiền chú rồi!” Kim Nguyệt Dạ mỉm cười đáp lại.

“Ok! Không vấn đề gì! Để chú dẫn hai cháu đến chỗ vip nhất dành cho cặp tình nhân!”

“Cảm ơn chú!”

Chỗ VIP nhất dành cho cặp tình nhân. Tên khốn này định lợi dụng tôi để làm trò gì tầm bậy tầm bạ nào sao? Tôi gườm gườm nhìn hắn.

Tôi bất đắc dĩ đi đến chô VIP nhất dành cho cặp tình nhân. Thực ra chỗ này cũng không khác chỗ thường mấy, chỉ có điều là nó là chỗ cuối cùng sát với cửa sổ, hơn nữa xung quanh toàn đồ trang bằng trúc. Vì có đồ trúc bao quanh nên nó giống như một căn phòng nhỏ riêng biệt.

“À, phải rồi, lát nữa sẽ có nhà tiên tri đến đây giúp mọi người xem duyên phận đấy. Hai đứa có muốn xem không?” Ông chú râu xồm này trông khả nghi lắm.

“Không…” Lại là người khác đóng giả chứ nhà tiên tri cái nỗi gì.

“Ồ! Hay lắm! Lần này là nhà tiên tri xịn đấy!” Cứ như nhìn thấu tâm can tôi, Kim Nguyệt Dạ nháy mắt. Tôi chợt nhớ lại từng gặp Lý Triết Vũ ở đây, lòng có cảm giác xao xuyến khó tả.


“Được rồi, chú không làm phiền hai đứa nữa, lát nữa chú cho người đến giúp các cháu gọi món!” Ông chú rau xồm vẫy vẫy tay.

“Có giảm giá không chu?” Kim Nguyệt Dạ cười hỏi.

“Miễn phí!” Chú ta vỗ vai Kim Nguyệt Dạ.

“Yeah, chú vĩ đại thật!” Kim Nguyệt Dạ hoan hô ầm lên.

Có nhầm không vậy? Thiếu gia nhà giàu mà đòi giảm giá sao? Thằng cha này thần kinh có vấn đề!

“Bữa tối nay miễn phí đấy, cô muốn ăn gì?” Kim Nguyệt Dạ hào hứng hỏi.

“Không ăn gì hết!” Tôi hằn học.

“Đừng có như thế mà! Cứ như chúng ta là kẻ thù truyền kiếp ý!”

Chả nhẽ tôi và hắn không phải kẻ thù truyền kiếp sao? Tôi tức giận liếc xéo hắn một cái.

“Cho tôi thịt bó bít tết rắc hạt tiêu, súp Bosch Nga, sa-lát trộn hoa quả! À, cả một đĩa khoai tây chiên nữa. Ừm… tạm mấy món này trước đã!” Lúc nào cũng ăn ăn ăn! Ăn bội thực chết cho rồi!

“Bé Hựu Tuệ, từ nãy giờ bé cứ trợn lòng trắng nhìn tôi, nom cứ như cá chết trôi ý!” Kim Nguyệt Dạ cầm cái thìa huơ liên tục trước mặt tôi.

“Đề nghị cậu gọi tôi là Hựu Tuệ, tốt nhất gọi là bạn Tô!”

“Ok, bạn Tô này, tôi thành thật xin lỗi!” Kim ?Nguyệt Dạ bỗng nói với giọng rất thành khẩn, “Việc lần trước đúng là tôi có hơi quá đáng!”

Hôm nay thằng cha này uống nhầm thuốc ? Tô Hựu Tuệ! Không được tin hắn! Đừng được nhìn vào mắt hắn.

Tên tệ hại đó còn chớp chớp mắt, hai tay chống cằm, vờ vịt “ngây thơ cụ”, nom rõ gớm.

Tưởng thế là ta bỏ qua cho mi chắc ? Mi nghĩ đơn giản nhỉ! Hôm nay Tô Hựu Tuệ này sẽ mi nếm mùi báo ứng là gì, hơ hơ…

“Ring ring ring! Ring ring ring!”

“Ai chà, xin lỗi! Tôi nghe điện thoại chút!” Kim Nguyệt Dạ nhún vai rồi đi ra chỗ khác nghe máy.

He hê.. o6g trời đúng là có mắt!

Tôi sờ vào cái túi đang cộm lên, mắt lóa sáng. Hê hê… Kim Nguyệt Dạ, người chết chắc rồi! Để ta giúp khuôn mặt xinh đẹp của ngưới đắp mặt nạ tương ớt nhé!

Nhưng…

Hơ! Ủa! Sao vậy cà? Tương ớt… nắp chao tương ớt không mở được. Hứ Từ từ đã nào… Không thể thế! Ngay cả chai tương ớt này cũng đứng về phe hắn sao! Không cậy nổi nắp ra! Tôi cắn, cắn, cắn mạnh hơn nữa!

“Ơ, bé Hựu Tuệ! Làm gì vậy? Thích ăn vỏ chai tương ớt đến thế kia à? Sao không nói sớm?” Kim Nguyệt Dạ mỉm cười ngạc nhiên nhìn, rồi quay về chỗ ngồi đối diện với tôi.

“Ha ha…” Ngươi cứ cười đi, cười nữa đi. Đợi đến lúc ta mở được chai tương ớt này thì ngươi tiêu tùng.

Tôi nhe răng trợn mắt cắn… Tô Cơ định chơi khăm tôi hay sao mà đưa cho tôi cái chai khó mở thế… Hu hu hu hu… Cắn, này thì cắn!

Hộc hộc! Mở ra được rồi! Hơ hơ hơ hơ…

Bây giờ thì chỉ cần ngắm chuẩn mặt tên Kim Nguyệt Dạ rồi bóp một phát thật mạnh!

“Oái!”

“… Bé Hựu Tuệ… làm… làm trò gì thế?...” Kim Nguyệt Dạ đang mải ăn bỗng giật bắn mình, tròn xoe mắt nhìn tôi mặt đầy tương ớt.

“Tôi đắp mặt nạ! Sao? Không được hả?” Tôi mếu máo, với vội lấy khăn ăn, lau lấy lau để mặt.

Hu hu hu… Chai tương ớt chết tiệt này lại phun từ phía sau lên, phun trúng luôn vào mặt tôi.

Tô Cơ! Bà giúp tôi hay bà chơi tôi đấy?

“Phì!”

“Hở”

“Ha ha ha ha…”

“Kim Nguyệt Dạ! Cậu… cậu bị điên hả! Cười bắn hết cả nước canh vào mặt tôi rồi!” Tôi nhảy dựng như phải lửa, tức muốn ói máu, hét ầm lên.

“Xin… xin lỗi! Vì… vì cô đúng là… đúng là ngố hết sức! Ha ha…”

Tên khốn này dám giễu cợt tôi, không thể tha thứ cho hắn!

“Kim Nguyệt Dạ!” Tôi nghiến răng ken két nhìn thằng cha đó đang ôm bụng cười nghiêng ngả. Ngọn lửa uất hận cháy hừng hực làm tôi mất hết lí trí.

“Mi chết đi!’ Tôi hít thật sâu, một chân dẫm lên bàn thức ăn, tay vớ ngay đĩa hoa quả đã được cắt thành từng miếng, ném lia lịa vào mặt thằng cha đó.

“Xem đạn hoa quả của công chúa Hựu Tuệ đây, tiếp chiêu!”

Bốp! Bốp bốp bốp bốp bốp.

Không tin nổi là tôi dám làm như thế, Kim nguyệt Dạ ngẩn người, ngồi đờ ra đó, mắt trợn tròn nhìn tôi không chớp!

Tôi giống như mụ phù thủy “chồi” từ địa ngục lên, mặt tìm đen, nghiến răng kèn kẹt, hung tợn trừng mắt nhìn thằng cha đó. Không thèm để ý đến khuôn mặt lúc trắng bệt, lúc xanh két, lúc tím bầm của hắn.

“Hơ hơ hơ hơ hơ hơ! Tên lửa thịt bò xiên! Phi tiêu khoai tây chiên! Đạn pháo đường trắng! Bom bi muối tinh! Cho mi nếm cả dấm luôn này!”

Ý… hết rồi! Tôi lục lọi tìm kiếm trên cái bàn bừa bộn như bãi rác. Ai cha! Tiếc thật, tất cả những thứ có thể dùng để ném, để lia đều hết sách cả rồi.

Tôi ngước đầu nhìn kẻ nãy giờ vẫn im như thóc – Kim Nguyệt Dạ.

Không những mặt mà cả người hắn đều bê bết vết bẩn. Trông hắn như tên ăn mày vừa chui từ bãi rác lên, ngồi im re một chỗ.

“Cô ném đủ chưa?” Lúc này mà hắn vẫn mỉm cười, nếu như không phải hắn bị diên thì có lẽ tôi bị hoa mất rồi.

“Hả?” Ném… ném đủ rồi!”

“Tô Hựu Tuệ… lần này cả hai ta tiêu thật rồi!” Kim Nguyệt Dạ nhún vai rồi nhìn xung quanh.

“…”

Tôi ngó khắp cửa tiệm. Chúa ơi! Tôi vừa làm gì thế này? Tất cả mọi người, kể cả phục vụ đều mắt tròn mắt dẹt nhìn chúng tôi…

Tô Hựu Tuệ! Mày bị sao vậy? Muốn trả đũa thì cũng không nên làm thế này! Mày là công chúa kiêu hãnh của trường Minh Đức cơ mà! Lần này toi thật rồi…

Tôi chẳng thèm để ý đến tên Kim Nguyệt Dạ, co giò chạy trốn khỏi nơi mình vừa gây nên chuyện lớn…

“Cô bé ơi, đợi chút!” Là ai gọi tôi thế? Tôi đã chãy thoát ra khỏi cửa tiệm nhưng khi nghe thấy tiếng gọi đó bèn dừng bước.

Hóa ra là một người mặc áo tím, đeo mạng che mặt cũng màu tím nốt. Lẽ nào là Lý Triết Vũ?

Không, Triết Vũ có đôi mắt màu cà phê cơ…

Người mặc áo tím khẽ gật đầu:

“Nào, đưa tay cho ta! Ừm…” Bà ta chìa tay về phía tôi.

Đây mà là tay người ư? Lại còn là tay của phụ nữ nữa chứ! Cha mẹ ơi, bàn tay nhăn nheo đến độ khiến cho người ta có cảm giác như cái cây khô quắc vì không nước tưới.

Tôi do dự một lát, rụt tay lại.

“Đừng sợ! Nào…” Người mặc áo tím nhẹ nhàng chỉ vào tay tôi. Tôi run lập cập chìa ra.

Người mặc áo tim cầm lấy tay tôi.

“Cháu luôn lưỡng lự đứng giữa thế giới thật và thế giới hư ảo…”

“Thật? Hư ảo?” Tôi tự lẩm nhẩm, không hiểu ý bà ta.

“…Sẽ có hai chân mệnh thiên tử cùng lúc xuất hiện trong cuộc đời cháu. Một người sống trong thế giới thật, một người ở trong thế giới hư ảo. Chỉ cần cháu co quyết định dứt khoát, cháu sẽ vĩnh viễn ở thế giới mình đã chọn…”

“Hai… chọn một… Cháu không hiểu…” Tôi mơ hồ lắc đầu.

“Rồi cháu sẽ hiểu thôi, mười năm qua có biết bao nhiêu việc thay đổi… phải không?”

Mười năm? Thay đổi? Bà ta là ai…

Tôi ngẩn đầu lên, người đàn bà mặc áo tím đã đi vào Happy House.

Tôi không còn đủ can đảm để bước vào đó lần nữa. Trước khi tên Kim Nguyệt Dạ đó đi ra, tôi phải mau chuồn mới được!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!