Đêm ấy, khi ánh đèn văn phòng đã tắt hết, Lục Kỳ ngồi một mình trong phòng làm việc rộng lớn của tổng giám đốc. Thành phố trải dài dưới chân, ánh sáng từ những tòa nhà cao tầng như những dải lụa màu vàng, phản chiếu từng chuyển động của cuộc sống náo nhiệt. Nhưng trong lòng cô, lại là sự tĩnh lặng khó tả.
Cô chính thức trở thành người đứng đầu Cố thị — một tập đoàn lớn với hàng ngàn nhân viên và vô số thách thức không tên. Mười tám tháng nỗ lực, đấu tranh, phản công đã đưa cô tới đây, nhưng cô biết rằng, thành công này không phải là đích đến cuối cùng, mà chỉ là một khởi đầu mới.
Lục Kỳ đứng dậy, bước ra ban công. Gió đêm mát lạnh thổi vào, làm dịu đi những mệt mỏi đang đè nặng trên vai cô.
“Giờ thì, mình phải làm gì tiếp theo đây?” – cô tự hỏi.
Nhưng trong ánh mắt kiên cường ấy, đã hiện rõ quyết tâm không gì có thể lay chuyển.
Sáng hôm sau, cô triệu tập cuộc họp toàn bộ ban lãnh đạo, không khí nghiêm túc, nhưng tràn đầy năng lượng tích cực.
“Chúng ta đã vượt qua được giai đoạn khó khăn nhất,” Lục Kỳ mở lời, “nhưng Cố thị không thể chỉ dừng lại ở việc giữ vững vị trí. Tôi muốn chúng ta vươn xa hơn nữa, xây dựng thương hiệu không chỉ trong nước mà còn vươn ra quốc tế.”
Ý tưởng của cô nhận được sự đồng tình cao độ từ các thành viên trong phòng họp. Ai cũng cảm nhận được làn gió mới đang thổi vào công ty, một làn gió của sự đổi mới, của sức trẻ và sự quyết đoán.
Cô tiếp tục trình bày chi tiết chiến lược phát triển: từ nâng cao chất lượng sản phẩm, tăng cường đào tạo nhân viên, cải tiến công nghệ, đến việc mở rộng thị trường và tìm kiếm đối tác chiến lược nước ngoài.
Cố Dịch Thần, người đứng cạnh cô, không giấu được niềm tự hào:
“Em đã làm rất tốt. Nhưng đừng quên, khi đứng trên đỉnh cao, gió giông sẽ thổi mạnh hơn bao giờ hết.”
Lục Kỳ mỉm cười, ánh mắt lóe lên tia sáng rực rỡ:
“Em đã sẵn sàng đối mặt tất cả rồi.”
Ngoài công việc, mối quan hệ giữa Lục Kỳ và Cố Dịch Thần cũng có những bước tiến mới. Những buổi gặp mặt không còn chỉ xoay quanh dự án, mà dần trở nên thân mật, ấm áp.
Một buổi tối, khi họ cùng nhau đi dạo trên bờ sông, Cố Dịch Thần bỗng nhiên nắm lấy tay cô:
“Lục Kỳ, anh không chỉ muốn là người hỗ trợ em trên con đường sự nghiệp, mà còn muốn trở thành người cùng em chia sẻ mọi vui buồn trong cuộc sống.”
Lục Kỳ nhìn anh, tim đập nhanh. Đó không phải là điều cô từng nghĩ sẽ đến nhanh như vậy, nhưng cô biết, bên cạnh anh, cô không còn cảm thấy cô đơn hay sợ hãi.
“Anh đã ở bên em, em không cần phải sợ nữa,” cô thì thầm.
Tuy nhiên, thành công không có nghĩa là không còn thử thách. Vẫn còn đó những kẻ thù âm thầm tìm cách hạ bệ cô, những áp lực từ việc cân bằng giữa công việc và cuộc sống cá nhân.
Một buổi chiều, khi đang làm việc, Lục Kỳ nhận được một cuộc gọi bí ẩn. Giọng nói đầu dây lạnh lùng:
“Đừng quên, cô chỉ là một người phụ nữ trẻ, không thể chống lại tất cả những kẻ đứng sau công ty này.”
Lục Kỳ cười khẩy, không chút nao núng:
“Anh muốn thử xem tôi có thật sự yếu đuối như anh nghĩ không à? Tôi sẽ cho anh thấy, người phụ nữ này không bao giờ dễ dàng bị đánh bại.”
Cuộc chiến giữa cô và những thế lực thù địch vẫn tiếp tục, nhưng giờ đây, Lục Kỳ không còn đơn độc nữa. Cô có tình yêu, có bạn bè, có đồng đội và quan trọng nhất – có chính bản thân mình, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Và cô biết, dù còn nhiều gian nan phía trước, cô sẽ bước tiếp, bằng tất cả sức mạnh và sự kiên cường của một nữ tổng tài không bao giờ lùi bước.