Biểu tượng Thất truyền (The Lost Symbol)

Chương 41: Chương 121 -123:


trước sau

Chương 121

Như mọi bậc cha mẹ mất con, Peter Solomon thường hình dung xem đứa con của mình giờ đã bao nhiêu tuổi… trông nó ra sao…và trở thành người như thế nào.Nay ông đã có câu trả lời. Khi mới chào đời, sinh vật xăm trổ vằn vện kềnh càng trước mặt ông chỉ là một đứa trẻ sơ sinh nhỏ xíu và đáng yêu… bé Zach quấn tã nằm trong chiếc nôi đan bằng liễu gai… bập bẹ học nói…chập chững những bước đầu tiên trong phòng làm việc của Peter. Cái ác nảy nòi nơi một đứa trẻ ngây thơ lớn lên trong gia đình tràn đầy tình thương thực là một trong những nghịch lý của tâm hồn con người. Từ lâu ròi, Peter đã buộc phải chấp nhận rằng mặc dù huyết quản Zach chứa dòng máu Solomon, nhưng trái tim để bơm dòng máu ấy lại là của riêng nó. Duy nhất và khác thường… như thể được lựa chọn rất ngẫu nhiên từ vũ trụ bao la.Con trai tôi… nó đã giết mẹ tôi, người bạn Robert Langdon của tôi, và có thể cả em gái tôi nữa.Peter tê tái cõi lòng, gắng tìm kiếm đôi chút thân thương hay quen thuộc trong mắt con trai. Tuy nhiên, đôi mắt của gã đàn ông, mặc dù cũng xám như mắt Peter, lại là mắt một kẻ hoàn toàn xa lạ, chất chứa toàn những oán hờn và cừu hận không hề thấy ở thế giới này.- Ba vẫn khỏe chứ? - Mal’akh giễu cợt, liếc con dao Akedah nắm chặt trong tay Peter - Ba có thể kết thúc tấn kịch mà chính ba bắt đầu từ nhiều năm về trước không?- Con trai… - Solomon lạc giọng - Ta… ta đã yêu thương… con.- Ba đã cố giết tôi hai lần. Lần thứ nhất bỏ tôi trong tù. Lần thứ hai bắn tôi ở cây cầu của Zach. Giờ thì hãy kết thúc đi! Nhất thời, Solomon cảm thấy như trôi ra khỏi cơ thể của chính mình. Ông không còn nhận ra bản thân nữa: cụt một bàn tay, đầu cạo trọc hoàn toàn, mình mặc tấm áo choàng đen, ngồi trên chiếc xe lăn và đang nắm chặt một con dao cổ.- Hãy kết thúc đi! - Mal’akh lại gào lên, những hình xăm trên bộ ngực trần của gã phập phồng - Giết tôi là cách duy nhất giúp ông cứu Katherine… cứu hội huynh đệ của mình? Solomon bất giác liếc mắt về phía máy tính và chiếc modem đặt trên ghế da lợn.ĐANG GỬI TIN: HOÀN TẤT 92% Ông không thể làm ngơ trước hình ảnh Katherine chảy máu tới chết… hay bỏ mặc các huynh đệ Tam điểm của ông.- Vẫn còn thời gian đấy - Mal’akh thì thào - ông biết đó là lựa chọn duy nhất mà. Hãy giải thoát tôi khỏi thân xác phàm tục này.- Ba xin con - Solomon khẩn khoản - Đừng làm thế…- Nhưng ông đã lầm - Mal’akh rít lên - ông buộc con ông phải thực hiện một lựa chọn bất khả. Ông còn nhớ buổi tối đó không? Tiền bạc hay tri thức? Đó là buổi tối ông đẩy tôi ra xa mãi mãi. Nhưng tôi đã trở về. Thưa ba… và tối nay đến lượt ông phải lựa chọn. Zachary hay Katherine? Sẽ thế nào? Giết con trai để cứu em gái? Giết con trai để cứu hội huynh đệ? Cứu cả đất nước nữa chứ? Hay ông sẽ đợi cho tới khi quá muộn? Cho tới khi cô Katherine chết… cho tới khi đoạn video tung ra công chúng…cho tới khi ông phải sống nốt quãng đời còn lại với nỗi dằn vặt rằng mình đã có thể chấm dứt những thảm kịch này. Thời gian đang cạn dần đấy. Ông biết cần phải làm gì mà. Tim Peter đau nhói. Mày không phải là Zachary, ông tự nhủ.Zachary đã chết từ lâu, rất lâu rồi. Cho dù mày là thứ gì… và cho dù mày từ đâu đến… thì mày cũng chẳng phải là con tao.Mặc dù không tin vào lời lẽ của chính mình, nhưng Peter Solomon biết ông phải lựa chọn.Không còn thời gian trì hoãn nữa. *** Tìm Cầu thang lớn!Robert Langdon băng qua các hành lang tối om, luồn lách tiến về phía trung tâm toà nhà. Turner Simkins theo sát gót anh. Cuối cùng Langdon cũng vào được thẳng sảnh chính, đúng như anh hy vọng. Sảnh chính trông giống một ngôi mộ cá lai ghép Hy Lạp - La Mã - Ai Cập với tám cây cột bằng đá hoa cương theo phong cách Doric, với những bức tượng bằng cẩm thạch đen, những bát đèn dầu treo, những cây thập tự kiểu Giéc-manh, những tấm huy chương hình phượng hoàng hai đầu và những chân đèn trang trí đầu thần Hermes. Langdon rẽ sang đầu kia sảnh chính, chạy về phía cầu thang cẩm thạch rộng thênh thang.- Cầu thang này dẫn thẳng tới Phòng Thánh lễ. - anh thì thầm. Hai người leo lên nhanh và im lặng hết mức có thể.- Ở chiếu nghỉ đầu tiên, Langdon gặp bức tượng bán thân bằng đồng của danh nhân Tam điểm Albert Pike, cùng với dòng chữ khắc câu nói nổi tiếng nhất của ông: NHỮNG GÌ CHÚNG TA LÀM RIÊNG CHO BẢN THÂN SẼ CHẾT CÙNG CHÚNG TA; NHỮNG GÌ CHÚNG TA LÀM CHO NGƯỜI KHÁC VÀ THẾ GIỚI THÌ SẼ Ở LẠI VÀ SÔNG MÃI. *** Mal’akh cảm nhận một sự thay đổi rõ rệt trong không khí tại Phòng Thánh lễ, như thể mọi nỗi thất vọng và đau đớn bấy nay của Peter Solomon đều đang sôi sục… hội tụ lại như một chùm tia la-de nhắm vào gã.Phải… đến lúc rồi.Peter Solomon nhổm dậy khỏi chiếc xe lăn và đứng đối diện với bàn thờ, tay nắm chặt lưỡi dao.- Hãy cứu cô Katherine - Mal’akh ve vãn, dẫn dụ ông tới gần bàn thờ, gã dựa lưng vào đó và cuối cùng nằm hẳn lên tấm vải trắng đã chuẩn bị sẵn - Hãy làm những gì mà ba cần phải làm. Cứ như thể đang trải qua một cơn ác mộng, Peter nhích lên phía trước. Giờ đây Mal’akh đã nằm ngửa hẳn ra, đăm đăm nhìn lên mặt trăng mùa đông qua mắt vòm. Bí mật là chết như thế nào. Khoảnh khắc này không thể hoàn hảo hơn được nữa. Trang trí cho mình bằng Từ Còn Thiếu của mọi thời đại, ta hiến thân qua bàn tay trái của cha ta.Mal’akh hít một hơi thật sâu.Hãy đón nhận ta, hỡi quỷ sứ, vì đây là cơ thể ta, hiến dâng cho các người.Peter Solomon nhìn xuống Mal’akh, người run bắn. Đôi mắt đẫm lệ lóe lên tuyệt vọng, do dự và thống khổ. Ông ngó máy tính xách tay và chiếc modem bên kia phòng lần cuối.- Hãy lựa chọn đi - Mal’akh thì thào - Hãy giải thoát con khỏi thân xác của con. Chúa muốn thế. Ba muốn thế.Gã đặt hai tay bên sườn và ưỡn cong ngực lên, trương con phượng hoàng hai đầu kiêu hãnh của mình ra. Hãy giúp ta trút bỏ nhục thân trói buộc linh hồn ta.Ánh mắt đau đớn của Peter như xuyên thấu qua người Mal’akh, thậm chí không nhìn vào gã.- Con đã giết mẹ của ba - Mal’akh thì thào - Con đã giết Robert Langdon. Con đang giết em gái ba. Con đang huỷ hoại các huynh đệ của ba. Hãy làm những gì ba phải làm đi! Mặt Peter nhăn nhúm thành chiếc mặt nạ của nỗi thống khổ và ân hận cùng cực. Ông ngửa đầu ra sau và hét lên đau đớn, đồng thời vung con dao lên. *** Vừa rón rén tới bên ngoài cửa Phòng Thánh lễ. Robert Langdon và đặc vụ Simkins chợt nghe thấy tiếng hét ghê rợn bung ra từ bên trong. Đó là giọng Peter. Langdon biết chắc như vậy.Tiếng hét của ông là tiếng hét bị thương tột cùng. Mình đến quá muộn rồi! Mặc kệ Simkins, Langdon chụp lấy tay nắm cửa và mở toang ra. Cảnh tượng hãi hùng trước mắt đã xác nhận nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất của anh. Ở kia, ngay giữa căn phòng sáng lờ mờ, đứng bên bàn thờ trung tâm là một người đàn ông với cái đầu trọc lốc. Người đó khoác áo choàng đen, tay siết chặt một con dao lớn.Langdon chưa kịp di chuyển thì kẻ đó đã phóng lưỡi dao xuống thân hình nằm dài trên bàn thờ. *** Mal’akh nhắm mắt lại.Thật tuyệt vời! Thật hoàn hảo.Lưỡi dao Akedah cổ xưa lấp loáng ánh trăng trong lúc lượn thành một đường vòng phía trên gã. Những làn khói xông hương cuộn xoáy bay lên, chuẩn bị sẵn con đường cho linh hồn sắp được giải thoát của Mal’akh. Tiếng thét xót xa và tuyệt vọng của kẻ hạ sát ngân vang khắp không gian thiêng liêng trong khi lưỡi dao cắm xuống.Ta bị ô uế bởi máu của kẻ hiến sinh và nước mắt của cha mẹ.Mal’akh chờ đợi tác động tuyệt vời.Thời điểm biến cải của gã đã đến.Thật kỳ lạ là gã không hề thấy đau.Một chấn động mạnh lan khắp người gã, chói tai và thấm sâu. Căn phòng bắt đầu rung chuyển, một quầng sáng trắng chói loà bên trên làm gã loá mắt.Thiên đường cất tiếng.Mal’akh biết điều đó đã xảy ra.Đúng như kế hoạch của gã.***Langdon không nhớ mình đã phóng hết tốc lực về phía bàn thờ trong khi chiếc trực thăng xuất hiện trên đầu. Anh cũng chẳng nhớ đã nhảy bổ tới hai cánh tay dang rộng… lao vào kẻ mặc áo choàng đen… cố gắng túm lấy hắn một cách tuyệt vọng trước khi hắn phóng dao xuống lan thứ hai.Thân hình họ va vào nhau. Một cột sáng chói chang quét qua mắt vòm và soi rõ bàn thờ. Langdon đinh ninh sẽ nhìn thấy cơ thể đẫm máu của Peter Solomon trên đó, nhưng bộ ngực trần phơi ra trong ánh sáng lại chẳng vương chút máu nào… chỉ toàn những hình xăm như một bức tranh thêu. Con dao nằm gãy nát bên cạnh gã, rõ ràng đã đâm mạnh vào bàn thờ đá chứ không phải vào da thịt.Khi va vào người mặc áo choàng đen trên sàn đá cứng, Langdon phát hiện nùi băng gạc ở đầu cánh tay phải của người ấy, và anh hoang mang nhận ra rằng mình vừa túm trúng Peter Solomon.Họ lăn tròn trên sàn đá, đèn pha của chiếc trực thăng chiếu xuống sáng rực. Nó ầm ầm rà thấp, nạng chạm cả vào bức tường kính.Phía đầu trực thăng, một khẩu súng trông rất lạ đang xoay tròn, nhắm xuống qua lớp kính. Chùm tia la-de đỏ rực lia qua cửa sổ trần nhà và nhảy nhót qua sàn phòng, rọi thẳng tới chỗ Langdon và Solomon.Không! Nhưng không có tiếng súng nổ… chỉ có tiếng phành phạch của cánh quạt trực thăng.Langdon không cảm thấy gì ngoài một nguồn năng lượng kỳ lạ lăn tăn lan qua các tế bào trong người. Phía sau đầu anh, trên chiếc ghế da lợn, máy tính xách tay bỗng rít lên rất lạ. Langdon nhổm dậy vừa kịp lúc nhìn thấy màn hình của nó đột nhiên sáng lòe rồi tắt phụt. Rủi thay, dòng tin cuối cùng còn lóe lại rất rõ ràng.ĐANG GỬI TIN: HOÀN TẤT 100%Bay lên!Khốn kiếp!LênPhi công cho các cánh quạt của chiếc UH-60 quay hết tốc lực, cố gắng không để nạng máy bay chạm vào bất kỳ phần nào của ô kính trần. Anh ta biết rằng ngót ba tấn lực nâng mà cánh quạt ép xuống đã khiến mặt kính căng gần tới điểm vỡ. Không may, độ nghiêng của kim tự tháp bên dưới trực thăng lại làm cho lực ép trượt sang bên cạnh, khiến anh không có đà nâng lên.Lên đi nào!Phi công lật nghiêng mũi máy bay, cố gắng lướt đi, nhưng thanh chống bên trái đã va trúng tâm mặt kính. Việc đó chỉ diễn ra trong chớp mắt, nhưng thế là đủ. Mắt vòm cực lớn của Phòng Thánh lễ vỡ toang thành trận lốc thuỷ tinh và gió… trút cả một cơn mưa mảnh vỡ tung tóe vào gian phòng phía dưới. *** Những vì sao đang từ thiên đàng rơi xuống.Mal’akh trân trân nhìn lên quầng sáng trắng đẹp đẽ và thấy một màn lấp lánh bay về phía gã… rất nhanh… như thể đang hối hả trùm lên gã vẻ tráng lệ của chúng.Đột nhiên có cảm giác đau nhói.Khắp mọi nơi. Nhói buốt. Rát bỏng. Dữ dội. Những lưỡi dao sắc lém xuyên qua thịt mềm. Ở ngực, ở cổ, ở đùi, ở mặt. Cơ thể gã đột ngột căng cứng, giật lên. Gã há cái miệng đầy máu gào rú khi cơn đau kéo gã ra khỏi trạng thái xuất thần. Ánh sáng trắng phía trên đã thay đổi, và đột nhiên, như có phép lạ, một chiếc trực thăng đen xì bay lơ lửng phía trên gã, những cánh quạt ầm ầm của nó đẩy cả một luồng gió giá buốt xuống Phòng Thánh lễ, khiến Mal’akh lạnh thấu đến tận tâm can và làm những làn hương thơm dạt tứ tan ra mọi góc phòng. Mal’akh xoay đầu và nhìn thấy con dao Akedah nằm gãy nát bên mình, do bị đâm mạnh vào bàn thờ bằng đá granite, giờ đang phủ cả một tấm chăn thuỷ tinh vỡ. Sau ngần ấy bất hạnh ta gây ra cho Peter… lão vẫn ngăn chặn con dao. Lão không chịu làm máu ta đổ.Với nỗi sợ hãi dâng trào, Mal’akh ngóc đầu dậy, trừng trừng nhìn dọc chiều dài cơ thể mình. Kiệt tác sống này vốn là lễ vật vĩ đại của gã. Nhưng nay nó nằm đó thật thảm hại. Cơ thể đẫm máu… những mảnh kính lớn cắm ngập vào da thịt gã từ mọi hướng. Mal’akh yếu ớt thả đầu rơi trở lại bàn thờ đá hoa cương và trân trân nhìn qua không gian để ngỏ trên mái. Chiếc trực thăng đã bay đi thế vào chỗ nó là vầng mặt trăng mùa đông lặng lẽ. Hai mắt mở to, Mal’akh nằm hớp không khí… trơ trọi một mình trên bàn thờ vĩ đại.Chương 122Bí mật là chết như thế nào.Mal’akh biết tất cả đều đã đi sai hướng. Không có ánh sáng rực rỡ. Không có sự đón nhận tuyệt vời. Chỉ tuyền bóng tối và cơn đau nhức nhối. Thậm chí cả trong mắt gã. Mal’akh không nhìn được nữa, nhưng vẫn cảm nhận được chuyển động xung quanh mình. Có tiếng nói… tiếng người… lạ thay, một trong số đó chính là tiếng Robert Langdon. Làm sao lại như thế được chứ?- Cô ấy ổn rồi, - Langdon đang nhắc lại - Katherine rất ổn, Peter ạ. Em gái anh không sao.Không. Mal’akh nghĩ. Katherine chết rồi. Nhất định phải như thế.Mal’akh không nhìn được nữa, cũng chẳng chắc liệu mắt mình còn mở hay không, nhưng gã nghe thấy tiếng trực thăng bay đi. Bầu không khí thanh bình đột ngột lan toả trong Phòng Thánh lễ. Mal’akh nhận thấy nhịp đập trơn tru của trái đất đang trở nên rối loạn… y như thể những đợt thuỷ triều tự nhiên của đại dương bị phá vỡ bởi cơn bão đang hình thành.Chao ab ordo.Bấy giờ lại có những giọng nói lạ hoắc vang lên, hấp tấp trao đổi với Langdon về máy tính và tệp tin video. Quá muộn rồi,Mal’akh biết như vậy. Sự phá hoại đã thực hiện xong. Giờ này, đoạn video đang lan nhanh ra mọi ngóc ngách, làm thế giới choáng váng và phá huỷ tương lai của hội huynh đệ. Những kẻ có khả năng phổ biến trí tuệ nhất phải bị tiêu diệt. Sự ngu dốt của loài người là yếu tố giúp hỗn loạn phát triển. Sự thiếu vắng ánh sáng trên trái đất sẽ nuôi dưỡng Bóng tối, Bóng tối ấy đang chờ đợi Mal’akh.Ta vừa lập những kỳ tích vĩ đại và ta sắp được đón nhận như một vị vua.Mal’akh cảm thấy một người lặng lẽ tiến đến gần. Gã biết đó là ai, nhờ mùi dầu thiêng mà gã đã thoa lên cơ thể cạo nhẵn nhụi của ông.- Ba không biết liệu con còn nghe được ba nói không, - Peter Solomon thì thầm vào tai gã - Nhưng ba muốn con biết một điều.Ông chạm ngón tay vào vị trí thiêng liêng trên đỉnh sọ của Mal’akh.- Những gì con viết lên đây… - ông ngập ngừng - không phải là Từ Còn Thiếu.Nhất định là nó. Mal’akh nghĩ. Ông đã giúp tôi nhận ra, không nghi ngờ gì nữa.Theo truyền thuyết, Từ Còn Thiếu được viết bằng một ngôn ngữ cổ và bí truyền đến mức nhân loại đều đã quên cách đọc. Ngôn ngữ bí mật này, như Peter tiết lộ, trên thực tế là thứ ngôn ngữ cổ xưa nhất trên trái đất.Ngôn ngữ của biểu tượng.Trong cách diễn đạt của biểu tượng học, có một biểu tượng ở vị trí tối thượng, vượt lên tất cả các biểu tượng khác. Cực kỳ lâu đời và phổ biến, biểu tượng ấy xuất hiện trong tất cả các tín ngưỡng cổ thông qua hình ảnh duy nhất tượng trưng cho sự chiếu sáng của thần mặt trời Ai Cập, cho việc tạo ra vàng giả kim, cho tri thức của Hòn đá Triết học, cho sự thuần khiết của Hoa hồng Thập tự, cho khoảnh khắc Sáng tạo cho Tất cả, cho sự thống trị của mặt trời chiêm tinh học, và thậm chí là Thấu nhãn thông linh ngự trên đỉnh Kim tự tháp Dang dở.Bàn huyền điểm. Biểu tượng của Nguồn gốc. Lời nguyền của vạn vật.Đây chính là điều Peter nói với gã lúc trước. Thoạt đầu Mal’akh sinh nghi, nhưng sau nhìn lại đồ hình, gã nhận ra rằng hình ảnh kim tự tháp chỉ trực tiếp tới biểu tượng duy nhất của Bàn huyền điểm - một vòng tròn với một chấm ở chính giữa. Kim tự tháp Tam điểm là một bản đồ, gã nhớ lại truyền thuyết, dẫn tới Từ Còn Thiếu. Xem ra cha gã đã nói sự thật.Mọi chân lý vĩ đại đều rất đơn giản.Từ Còn Thiếu không phải là một từ, nó là một biểu tượng.Đầy háo hức. Mal’akh đã vẽ biểu tượng vĩ đại của Bàn huyền điểm lên đỉnh đầu. Trong khi vẽ, gã cảm thấy sức mạnh và sự thoả mãn trào dâng. Kiệt tác và lễ vật của ta đã hoàn tất. Các thế lực bóng tối đang chờ đợi. Gã sẽ nhận được phần thưởng cho nỗ lực của mình.Đây là thời khắc vinh quang của gã…Nhưng, đến phút cuối cùng, mọi sự lại chẳng đâu vào đâu. Peter vẫn ở phía sau Mal’akh, tuôn ra những lời mà gã không tài nào hiểu nổi.- Ba đã nói dối con - ông thú nhận - Con khiến ba không còn lựa chọn nào khác. Nếu ba tiết lộ cho con Từ Còn Thiếu đích thực, con sẽ không chịu tin, con cũng sẽ không chịu hiểu.Từ Còn Thiếu… không phải là Bàn huyền điểm ư?- Sự thực là - Peter nói - Từ Còn Thiếu thì ai cũng biết… nhưng rất ít người nhận ra.Lời ông vang vọng trong tâm trí Mal’akh.- Con vẫn chưa hoàn chỉnh, - Peter nói, nhẹ nhàng đặt bàn tay mình lên đỉnh đầu Mal’akh - Công trình của con còn dở dang. Nhưng cho dù con sẽ đi tới đâu, xin hãy hiểu điều này… con đã từng được yêu thương. Không rõ vì sao, cái chạm tay nhẹ nhàng của Peter lại gây cảm giác thiêu đốt khắp người Mal’akh, y như thể một chất xúc tác cực mạnh đang kích hoạt phản ứng hoá học bên trong cơ thể gã. Rất bất ngờ, Mal’akh cảm thấy một luồng năng lượng cực mạnh trào dâng khắp vỏ sinh vật của mình, tưởng chừng từng tế bào trong người gã đang phân huỷ.Trong khoảnh khắc, mọi nỗi đớn đau đều tan biến.Biến cải. Nó đang xảy ra.***Ta đang đăm đăm nhìn xuống chính mình, một đống da thịt đẫm máu trên khối đá hoa cương thiêng liêng. Cha quỳ phía sau, ôm lấy cái đầu vô hồn của ta bằng bàn tay còn lại.Ta cảm thấy giận dữ… và bối rối vô cùng.Đây không phải là lúc thương hại… đây là lúc trả thù, biến cải…nhưng cha vẫn từ chối dâng hiến, từ chối hoàn tất vai trò từ chối truyền nỗi đau và sự phẫn nộ của ông qua lưỡi dao để cắm vào tim ta.Ta bị mắc kẹt lại đây, lơ lửng… bị buộc vào cái vỏ phàm tục này.Cha đang nhẹ nhàng đưa bàn tay mềm mại vuốt mắt cho ta.Dường như sự trói buộc đã được cởi bỏ.Một tấm màn đang hiện ra quanh ta càng lúc càng dày và chemờ ánh sáng, che khuất thế giới. Đột nhiên, thời gian tăng nhanh, và ta lao vào một vực thẳm tối tăm hơn bất kỳ nơi nào ta từng hình dung.Ở đây trong khoang trống rỗng trơ trọi, ta nghe thấy tiếng thì thào…Ta cảm thấy có một thế lực đang tụ lại. Nó bành trướng, tăng trưởng với một tốc độ kinh ngạc, bao vây lấy ta. Hăm doạ và hùng mạnh. Tối tăm và oai vọng.Ở đây, ta không chỉ có một mình.Đây là thắng lợi của ta, sự tiếp nhận vĩ đại dành cho ta. Nhưng chẳng hiểu sao, ta không mảy may vui sướng, thay vào đó là nỗi sợ hãi vô bờ.Mọi sự khác hẳn điều ta kỳ vọng.Thế lực kìa cứ trào lên xoáy tròn quanh ta với sức mạnh kinh người, đe doạ xé tan ta, đột nhiên, không hề báo trước, bóng tối tụ lại như một con thú tiền sử khủng khiếp và xông thẳng vào ta.Ta đang đối mặt với những linh hồn tăm tối đã ra đi trước.Ta kêu thét trong nỗi hãi hùng tột độ… khi bị bóng tối nuốt chửng lấy mình.Chương 123Tại Đại Giáo vương Quốc gia, Đức cha Galloway bỗng nhận thấy một sự thay đổi lạ lùng trong không khí. Ông không biết chắc tại sao, chỉ có cảm giác một bóng ma vừa tan biến… như thể một sức nặng vừa được nâng lên… xa dần nhưng vẫn ở ngay đây. Ngồi một mình bên bàn. Ông chìm vào suy ngẫm. Chẳng biết bao nhiêu phút trôi qua, rồi điện thoại reo vang. Người gọi là Warren Bellamy.- Peter còn sống, - vị huynh đệ Tam điểm của ông thông báo - Tôi vừa nghe tin. Tôi biết cha muốn hay tin ngay lập tức. Anh ấy sẽ ổn thôi.- Ơn Chúa - Galloway thở phào - Anh ấy ở đâu rồi?Galloway nghe Bellamy tường thuật lại câu chuyện dị thường diễn ra sau khi họ rời khỏi Chủng viện Nhà thờ lớn.- Nhưng tất cả các anh đều ổn cả chứ, Đang phục hồi đây - Bellamy nói - Mặc dù, có một chuyện - ông ngừng lại.- Sao nào?- Kim tự tháp Tam điểm… tôi nghĩ có thể Langdon đã giải mã nó rồi.Galloway mỉm cười. Dù sao ông cũng không hề thấy ngạc nhiên.- Cho tôi biết, Langdon đã phát hiện ra kim tự tháp giữ đúng lời hứa hay chưa? Nó có tiết lộ những điều mà truyền thuyết luôn nói rằng nó sẽ tiết lộ không?- Tôi vẫn chưa biết.Nó sẽ tiết lộ. Galloway nghĩ.- Anh cần nghỉ ngơi đi.- Cha cũng thế.Không, tôi cần cầu nguyện.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!