Mùa thu đến, thành phố khoác lên mình một tấm áo vàng rực rỡ của lá rơi, gió nhẹ thổi qua mang theo hương hoa sữa và cái se lạnh của tiết trời chuyển mùa. Linh bước ra ngoài, cảm nhận sự khác biệt của mùa mới, lòng tràn đầy cảm giác yên bình. Hôm nay, cô và Hoàng quyết định dành cả ngày để tận hưởng những khoảnh khắc giản dị nhưng đầy lãng mạn giữa mùa thu.
Hoàng đứng sẵn trước cửa, ánh mắt trầm ấm và nụ cười dịu dàng như thường lệ. “Linh à… mùa thu này sẽ là mùa của chúng ta. Chúng ta sẽ cùng nhau đi dạo, ngắm lá vàng, và tạo ra những kỷ niệm mà chỉ riêng chúng ta có.”
Linh nắm tay anh, tim rung lên nhịp nhẹ: “Mình cũng muốn như vậy… cùng anh tận hưởng mùa thu, từng khoảnh khắc đều đáng nhớ.”
Họ bắt đầu bằng việc đi dạo trong công viên, nơi những hàng cây lá vàng rơi rụng, tạo thành một thảm lá mềm mại dưới chân. Hoàng cẩn thận nắm tay Linh, cùng cô nhặt vài chiếc lá đẹp nhất, rồi đặt lên mái tóc cô. Linh bật cười, ánh mắt long lanh niềm vui: “Anh thật tinh ý… làm mình cảm thấy như một cô công chúa giữa mùa thu.”
Hoàng cười khẽ, đôi mắt tràn đầy yêu thương: “Vì cậu là công chúa của anh mà. Mùa thu này, anh muốn mỗi khoảnh khắc đều tràn đầy hạnh phúc và kỷ niệm đáng nhớ.”
Sau đó, họ ghé vào một quán cà phê nhỏ nằm giữa con phố rợp lá vàng. Không gian ấm áp, ánh đèn dịu nhẹ và tiếng nhạc du dương tạo nên một cảm giác bình yên. Hoàng gọi hai tách trà nóng và đặt lên bàn, ánh mắt vẫn không rời Linh:
“Linh à… mình muốn những ngày bình yên như hôm nay sẽ kéo dài mãi. Chỉ cần có cậu bên cạnh, mọi điều khác đều trở nên nhẹ nhàng và dễ chịu.”
Linh mỉm cười, cảm giác tim ấm áp lan tỏa: “Anh à… mình cũng vậy. Chỉ cần ở bên anh, mọi thứ đều trở nên đẹp đẽ và ý nghĩa. Mùa thu này, mình muốn lưu giữ từng khoảnh khắc.”
Buổi chiều, họ tiếp tục đi dạo quanh phố, nơi những tán cây rực vàng trải dài, ánh nắng chiếu qua tạo thành những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Hoàng nhặt một chiếc lá vàng rơi, đặt lên tay Linh, rồi hôn nhẹ lên mu bàn tay cô: “Mỗi chiếc lá rơi hôm nay sẽ là ký ức của chúng ta. Khi nhìn lại, chúng ta sẽ nhớ về mùa thu này, mùa của tình yêu và hạnh phúc trọn vẹn.”
Linh dựa vào vai Hoàng, cảm nhận hơi ấm từ vòng tay anh, trái tim rung lên nhịp nhẹ: “Anh à… mình biết rằng, chỉ cần có anh bên cạnh, mọi khoảnh khắc đều trở nên quý giá và đáng nhớ.”
Khi hoàng hôn buông xuống, họ đứng trên cây cầu nhỏ bắc qua sông, nhìn dòng nước lấp lánh ánh sáng. Hoàng ôm Linh từ phía sau, hôn nhẹ lên trán cô: “Mùa thu này, và mọi mùa sau, mình muốn ở bên cậu, bước cùng nhau qua từng ngày, từng khoảnh khắc, và cùng nhau tạo nên hạnh phúc trọn vẹn.”
Linh nhắm mắt, trái tim tràn đầy hạnh phúc và an toàn: “Anh à… mình cũng muốn như vậy. Dù mùa nào, dù thời gian có trôi đi, chỉ cần bên anh, mọi thứ đều trở nên bình yên và ngọt ngào.”
Đêm đến, họ trở về nhà, tay trong tay, nhịp tim hòa nhịp, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Linh biết rằng, mùa thu này không chỉ mang lại sắc vàng của lá rơi, mà còn là mùa của tình yêu sâu sắc, là cơ hội để họ thêm gắn kết, thấu hiểu và trân trọng nhau hơn.
Trong lòng cô, một niềm tin vững chắc xuất hiện: tình yêu chân thành không chỉ là những lời nói hay khoảnh khắc ngọt ngào, mà còn là sự đồng hành qua từng mùa, từng ngày, và là khả năng tạo ra những ký ức quý giá và trọn vẹn cùng nhau.