bình yên bên anh

Chương 14: Cơn mưa đêm và những lời thổn thức


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm hôm ấy, Linh An đóng cửa quán muộn hơn thường lệ. Thành phố chìm trong màn mưa nhỏ, hạt mưa rơi lất phất trên mái tôn, tạo nên những âm thanh nhịp nhàng, như điệu nhạc riêng cho khoảnh khắc yên bình. Không gian quán cà phê “Buổi Sáng Yên Bình” tối dần, chỉ còn ánh đèn vàng dịu chiếu xuống mặt bàn gỗ và những chiếc tách cà phê chưa kịp dọn.

Linh An lau dọn những chiếc ghế, sắp xếp lại bàn, lòng rộn ràng nhưng bình thản. Cơn mưa ngoài trời khiến cô cảm thấy một chút cô đơn lạ thường, nhưng đồng thời cũng mang đến cảm giác nhẹ nhõm. Cô biết rằng, Hạo Nam sẽ đến, như thói quen những ngày qua. Anh đã trở thành điểm tựa, một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô.

Khoảng 19 giờ, Hạo Nam xuất hiện đúng lúc cô đặt tách cà phê cuối cùng lên kệ. Anh mặc áo khoác màu xám đậm, quần jeans tối, dáng đi thẳng nhưng ánh mắt dịu dàng hướng về cô. Linh An mỉm cười, trái tim nhịp lên từng nhịp.

“Cô còn ở lại sao?” anh hỏi, giọng trầm nhưng ấm áp.

“Ừ… chỉ muốn dọn xong trước khi về,” cô đáp, cố giữ giọng bình thường nhưng ánh mắt lấp lánh niềm vui.

Hạo Nam tiến lại gần, đứng bên cô. Khoảnh khắc ấy, cả không gian quán trở nên ấm áp và gần gũi, như thể chỉ còn họ tồn tại. Anh nhấc tay, vuốt nhẹ mái tóc ướt vì mưa của Linh An: “Cô bị ướt một chút à?”

Linh An lắc đầu, nụ cười thoáng ngượng: “Chỉ chút mưa thôi… không sao đâu.”

Họ cùng nhau đi ra ngoài, bước trên con phố vắng, nơi ánh đèn đường phản chiếu trên mặt nước mưa tạo nên những vệt sáng lung linh. Không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng bước chân họ và tiếng mưa rơi lộp độp trên mặt đường. Linh An cảm nhận sự ấm áp lan tỏa từ Hạo Nam, cảm giác an toàn khiến cô muốn tựa vào vai anh, nhưng vẫn ngại ngùng chưa dám.

“Cô biết không…” Hạo Nam bắt đầu, ánh mắt nhìn ra xa, giọng trầm nhưng dịu dàng. “Tôi thích khoảnh khắc này – khi chỉ còn chúng ta, thành phố yên tĩnh, mưa rơi và ánh đèn vàng dịu.”

Linh An mỉm cười, cảm giác tim nhịp nhanh: “Em cũng vậy… cảm giác… thật bình yên.”

Bỗng nhiên, một sự kiện bất ngờ xảy ra. Một chiếc ô tô trượt bánh do mặt đường trơn, lao nhanh về phía họ. Linh An giật mình, cảm giác tim như ngừng đập. Hạo Nam lập tức vòng tay ôm cô, kéo sát vào người, đồng thời bước ra trước, đỡ cô khỏi nguy hiểm. Khoảnh khắc ấy, Linh An cảm nhận được sự vững chãi, bảo vệ và tình cảm chân thành mà Hạo Nam dành cho cô.

“Anh… anh ổn chứ?” Linh An thì thầm, giọng run run.

Hạo Nam mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Vâng… giờ thì ổn rồi. Nhưng tôi không muốn cô sợ hãi.”

Cả hai đứng lặng trong vài giây, hít thở sâu, cảm nhận nhịp tim hòa nhịp. Linh An dựa vào vai anh, cảm giác ấm áp lan tỏa toàn thân. Đây là khoảnh khắc cô nhận ra rằng, Hạo Nam không chỉ là người yêu, mà còn là điểm tựa tinh thần, là nơi cô tìm thấy sự bình yên giữa những thử thách bất ngờ của cuộc sống.

Họ tiếp tục bước đi, trò chuyện về những cảm xúc vừa qua, về sự quan tâm và chăm sóc lẫn nhau. Linh An kể về cảm giác an toàn mà cô nhận được từ Hạo Nam, còn anh chia sẻ về niềm hạnh phúc khi thấy cô cười và cảm thấy bình yên. Những lời nói giản dị, nhưng ẩn chứa tình cảm sâu sắc khiến trái tim cả hai rung động.

Khi đến một công viên nhỏ gần quán, họ ngồi xuống ghế đá, nhìn ra hồ nước phản chiếu ánh đèn đường. Mưa đã tạnh hẳn, nhưng từng vệt nước còn sót lại trên lá cây và mặt hồ, tạo nên không gian lung linh, mơ màng. Hạo Nam rút tay, nhẹ nhàng cầm tay Linh An: “Linh An… hôm nay, sau mọi chuyện, tôi muốn nói với cô rằng, tình cảm của tôi dành cho cô không chỉ là cảm xúc nhất thời. Tôi muốn… được bên cô, chia sẻ mọi khoảnh khắc – bình dị hay khó khăn.”

Linh An cảm động, giọng run run: “Em… em cũng vậy. Em muốn… cùng anh vượt qua mọi thứ, muốn gần anh và tin tưởng anh.”

Khoảnh khắc ấy, cả hai im lặng, chỉ còn tiếng tim đập rộn ràng và hơi thở hòa nhịp. Họ không cần lời nói dài, chỉ cần sự hiện diện của nhau, nắm tay và ánh mắt đã đủ để cảm nhận trái tim hòa nhịp.

Hạo Nam cúi xuống, đặt lên trán Linh An một nụ hôn nhẹ, trìu mến. Cô khẽ nhắm mắt, cảm nhận sự ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Đây không phải là nụ hôn vội vàng, mà là sự thấu hiểu, sự dịu dàng và bảo vệ mà Hạo Nam dành cho cô.

“Anh… anh sẽ luôn ở bên em, phải không?” Linh An thì thầm.

Hạo Nam mỉm cười, ánh mắt ấm áp: “Vâng… tôi hứa. Dù có bất cứ điều gì xảy ra, tôi sẽ luôn ở bên cô, bảo vệ và chia sẻ mọi khoảnh khắc với cô.”

Đêm càng sâu, ánh đèn vàng phản chiếu trên mặt nước mưa tạo thành những vệt sáng lung linh. Linh An và Hạo Nam ngồi bên nhau, trao nhau ánh mắt trìu mến và nụ cười chân thành. Không cần lời nói nhiều, cả hai đều cảm nhận được rằng, tình cảm này đã vượt qua thử thách, trở nên sâu sắc hơn và vững chãi hơn.

Khi trở về quán, họ cùng nhau dọn dẹp, ánh mắt thoáng nhìn nhau, nụ cười nhẹ nở trên môi. Cảm giác bình yên tràn ngập, nhưng trong lòng cả hai đều biết rằng, thử thách đêm nay đã giúp họ khẳng định tình yêu, củng cố niềm tin và tạo thêm sự gắn kết.

Trước khi ra về, Hạo Nam kéo Linh An lại, nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau: “Dù có bất cứ giông bão nào phía trước, miễn có cô bên cạnh, tôi sẽ luôn cảm thấy bình yên và hạnh phúc.”

Linh An dựa đầu vào vai anh, nhắm mắt cảm nhận hơi ấm lan tỏa. Cô tự nhủ: “Dù trước mắt còn nhiều thử thách, miễn có anh bên cạnh, em sẽ luôn cảm thấy bình yên và hạnh phúc.”

Tối hôm đó, khi quán đóng cửa hoàn toàn, Linh An và Hạo Nam đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài phố vắng, nơi ánh đèn đường phản chiếu những vệt sáng lung linh. Họ nắm tay nhau, cảm nhận nhịp tim hòa nhịp, cảm nhận hơi thở của nhau và sự bình yên tràn ngập trong trái tim. Mọi thử thách, mọi khó khăn phía trước, họ đều sẵn sàng bước cùng nhau, bởi họ đã tìm thấy nơi bình yên – nơi trái tim hòa nhịp và tình yêu được chữa lành.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×