bình yên bên anh

Chương 2: Những buổi sáng bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, ánh nắng len lỏi qua cửa sổ quán cà phê “Buổi Sáng Yên Bình” vẫn dịu dàng như hôm qua, nhưng hôm nay có một cảm giác khác lạ trong không khí. Linh An bước vào quán, đôi mắt thoáng nhìn xung quanh, như muốn chắc chắn rằng tất cả đều bình yên, nhưng trái tim cô vẫn nhảy loạn nhịp. Cô vừa mở cửa, một luồng gió nhẹ thổi qua làm lá cây trên ban công rung rinh, mang theo hương cà phê mới xay từ sáng sớm.

Quán chưa đông khách, chỉ có vài vị khách quen đang ngồi đọc sách hoặc nhâm nhi tách cà phê. Linh An vội đi lau bàn, sắp xếp tách đĩa, vừa làm vừa nghĩ về Hạo Nam – người khách hôm qua. Cô không biết tại sao anh lại để lại ấn tượng sâu đậm như vậy. Dáng vẻ điềm tĩnh, ánh mắt quan sát, giọng nói trầm ấm… tất cả khiến cô vừa tò mò, vừa khó chịu vì chính cảm xúc ấy.

Vừa lúc ấy, tiếng chuông cửa vang lên, cô quay lại, và thấy Hạo Nam bước vào. Không hẹn trước, không báo trước, nhưng sự xuất hiện của anh khiến quán nhỏ trở nên sống động khác thường. Anh mặc một chiếc áo khoác màu xám nhạt, tay cầm một tờ báo, bước đi chậm rãi nhưng chắc chắn.

“Chào buổi sáng,” Linh An chào, giọng hơi run nhưng cố giữ bình tĩnh.

“Buổi sáng,” Hạo Nam đáp, ánh mắt quét qua quán, như đang tìm kiếm một góc quen thuộc. Linh An mỉm cười, cảm giác vừa quen vừa lạ. Anh ngồi xuống bàn quen thuộc ở góc quán, đặt cặp lên ghế bên cạnh, nhìn ra cửa sổ.

Cô nhanh chóng pha một tách cappuccino như hôm qua, đặt lên bàn anh. “Anh muốn thử bánh mới của quán không? Mình vừa làm xong hôm qua.”

Hạo Nam nhìn tách cà phê, rồi liếc chiếc bánh trên đĩa, gật đầu. “Được, cho tôi một miếng.” Giọng nói vẫn trầm, nhưng có vẻ thân thiện hơn hôm trước.

Khi Linh An quay đi chuẩn bị cho khách khác, Hạo Nam ngồi yên, nhìn ra ngoài, ánh mắt trầm tư. Cô tự hỏi trong lòng: anh đang nghĩ gì? Anh có phải người hay bận tâm quá khứ như cô không?

Buổi sáng trôi qua trong sự yên ắng, chỉ có tiếng nhạc piano du dương và tiếng xì xào nhẹ của vài khách. Nhưng có một điều khác biệt: Hạo Nam không hề đứng dậy sớm, không rời quán nhanh như hôm qua. Anh ngồi đó, uống cà phê, thỉnh thoảng nhìn Linh An pha chế, nụ cười khẽ thoáng qua khó nhận ra nhưng đủ để cô cảm thấy ấm lòng.

Sau một lúc, Hạo Nam mở lời: “Quán này… không giống bất cứ nơi nào tôi từng đến. Nó… dễ chịu.” Giọng anh khẽ lạc, như đang cố gắng tìm từ ngữ để diễn tả. Linh An khẽ đỏ mặt, không biết phải trả lời thế nào. Cô chỉ mỉm cười: “Cảm ơn anh. Mình muốn quán như một nơi mọi người có thể tìm thấy bình yên.”

Hạo Nam nhìn cô, ánh mắt dịu dàng hơn. “Cô chủ quán cũng vậy… trầm lặng, nhưng dễ chịu.” Linh An ngập ngừng, một luồng cảm xúc kỳ lạ lan tỏa: vừa xấu hổ, vừa vui, vừa tò mò.

Khoảng nửa giờ sau, một cơn mưa nhẹ bất chợt kéo đến. Những giọt mưa rơi trên cửa kính tạo nên âm thanh dịu dàng, như bản nhạc riêng cho buổi sáng này. Linh An chạy ra cửa, kéo rèm, nhìn mưa rơi, rồi quay lại. Hạo Nam vẫn ngồi đó, cầm tách cà phê, đôi mắt dõi theo những hạt mưa. Cảnh tượng ấy khiến Linh An bất giác cảm thấy một sự kết nối lạ thường – như thể anh và cô đều đang lắng nghe cùng một nhịp sống, cùng một cảm giác bình yên.

Buổi sáng trôi qua, khách bắt đầu đông hơn, nhưng Hạo Nam vẫn không vội rời đi. Anh trò chuyện với Linh An về những điều nhỏ nhặt: sở thích đọc sách, âm nhạc, thậm chí cả chuyện thời tiết. Những câu chuyện giản dị ấy khiến cô nhận ra rằng, anh không chỉ là người lạ bước vào quán, mà dần trở thành một phần của thế giới nhỏ bé này.

Trong lúc đó, cô bạn thân Mỹ Linh, chủ tiệm hoa đối diện, ghé qua chào hỏi. “Anh chàng hôm qua lại đến quán rồi à? Trông bí ẩn và lạnh lùng ghê!” Mỹ Linh cười tủm tỉm, liếc Hạo Nam. Linh An đỏ mặt, lúng túng: “Ừ… hình như anh ấy muốn tìm một nơi yên tĩnh.”

Hạo Nam ngẩng đầu, nhìn Mỹ Linh, gật đầu nhẹ, nhưng không nói gì thêm. Cách anh tương tác khiến Linh An vừa thấy ngạc nhiên vừa thấy thích thú. Một phần trong cô muốn hiểu anh nhiều hơn, nhưng phần khác vẫn dè chừng, sợ rằng nếu mở lòng quá nhanh, quá khứ đau lòng sẽ quay lại ám ảnh.

Chiều đến, cơn mưa ngừng, ánh sáng buổi chiều chiếu qua cửa kính, tạo những vệt sáng lung linh trên sàn gỗ. Linh An đi pha thêm cà phê cho khách, nhưng mắt vẫn thoáng nhìn Hạo Nam. Anh cầm cuốn sách từ trên kệ, đọc một cách tập trung, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng dừng lại ở Linh An, nhẹ nhàng, quan sát.

Một khoảnh khắc yên lặng, cô cảm nhận rõ rệt rằng anh không chỉ là khách hàng, mà là người khiến trái tim cô bắt đầu rung động trở lại. Một cảm giác vừa quen vừa lạ, vừa hồi hộp vừa an yên.

Hạo Nam đứng lên, chuẩn bị rời quán, nhưng trước khi đi, anh để lại một câu: “Ngày mai… tôi sẽ lại ghé.” Giọng anh trầm, chắc chắn, nhưng không quá áp lực. Linh An mỉm cười, cảm giác tim mình nhảy nhịp nhẹ. Câu nói ấy như một lời hứa, một tia sáng nhỏ len lỏi vào trái tim cô, hứa hẹn một sự khởi đầu mới.

Sau khi anh rời đi, Linh An đứng nhìn cửa kính, lòng tràn ngập nhiều cảm xúc lẫn lộn: tò mò, hồi hộp, và một chút hy vọng. Cô biết rằng, câu chuyện của mình vừa mới bắt đầu, và người khách bí ẩn kia có lẽ sẽ trở thành một phần quan trọng trong hành trình chữa lành trái tim cô.

Buổi tối, khi quán đóng cửa, Linh An ngồi lại, nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt hướng ra cửa sổ. Mưa hôm nay đã rửa sạch bụi phố, để lại không khí trong lành. Cô tự nhủ: “Có lẽ… mình không còn cô đơn nữa.”

Những ngày tiếp theo, Hạo Nam trở thành vị khách quen, mỗi sáng xuất hiện như một nhịp điệu quen thuộc, khiến Linh An dần nhận ra rằng tình cảm, niềm tin và hy vọng có thể bắt đầu lại, từng bước một, nhẹ nhàng như mùi cà phê buổi sáng, ấm áp và tinh khiết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×