bình yên bên anh

Chương 8: Những cơn mưa và những tâm hồn gần nhau


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm ấy, Linh An thức dậy với cảm giác bình yên nhưng cũng đầy háo hức. Những ngày vừa qua, Hạo Nam vẫn xuất hiện đều đặn mỗi sáng, trở thành nhịp điệu quen thuộc trong quán cà phê “Buổi Sáng Yên Bình”. Trái tim cô vẫn còn rung nhịp lạ thường mỗi khi nghĩ đến anh, nhưng lần này, cảm giác ấy không còn là hồi hộp lo lắng mà là niềm vui nhẹ nhàng, một sự háo hức xen lẫn bình yên.

Cô mở cửa quán, ánh sáng ban mai chiếu vào tạo nên những vệt sáng lung linh trên sàn gỗ, khiến không gian quán như sáng hơn, ấm áp hơn. Linh An đi kiểm tra từng bàn, lau chùi mặt bàn, đặt lại những chiếc ghế, chuẩn bị cho một ngày bình thường. Nhưng có điều gì đó trong không khí khiến cô cảm nhận rằng hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt.

Và đúng như dự đoán, Hạo Nam xuất hiện. Anh mặc áo sơ mi trắng, quần jeans xanh, bước vào quán với dáng đi thẳng, ánh mắt quét qua từng góc nhỏ như thường lệ. Linh An mỉm cười, pha một tách cappuccino và đặt lên bàn anh.

“Buổi sáng,” anh chào, giọng trầm nhưng nhẹ nhàng.

“Chào buổi sáng,” cô đáp, cố giữ giọng bình thường nhưng trong lòng nhịp tim vẫn tăng nhanh.

Buổi sáng trôi qua với nhịp điệu quen thuộc: khách đến quán, những câu chuyện nhỏ, tiếng cà phê xay, và tiếng nhạc du dương. Nhưng hôm nay, thử thách bất ngờ xảy ra khi một cơn mưa bất ngờ trút xuống thành phố. Mưa rơi nặng hạt, gió thổi mạnh khiến vài chiếc ô của khách không chống nổi, nước mưa tràn vào vỉa hè. Linh An nhanh chóng chạy ra ngoài, đỡ một khách hàng lớn tuổi trượt chân và đưa họ vào quán.

Hạo Nam đứng bên cạnh, ánh mắt dõi theo cô với sự quan tâm tinh tế. “Cô có sao không?” anh hỏi, giọng trầm nhưng dịu dàng.

“Vẫn ổn,” Linh An đáp, hơi thở gấp gáp nhưng không quên nở nụ cười.

Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, và một nhóm học sinh bị mắc kẹt ngoài trời. Linh An không chần chừ, chạy ra ngoài giúp họ vào quán, mặc cho áo sơ mi ướt sũng. Hạo Nam đứng đó, nhìn cô, trong mắt là ánh nhìn dịu dàng nhưng trầm tĩnh, như muốn nhắn nhủ: “Cô không cần phải gồng mình một mình, tôi ở đây.”

Một khoảnh khắc kỳ diệu xảy ra khi một chiếc ghế bị trượt trên sàn ướt, gần như làm Linh An ngã. Hạo Nam lập tức lao tới, nắm lấy tay cô, kéo cô đứng vững. Khoảnh khắc đó, cả hai dừng lại, nhìn nhau, và dường như cả thế giới xung quanh ngừng lại. Ánh mắt anh tràn đầy sự quan tâm và lo lắng, khiến tim Linh An nhói nhẹ, nhưng cũng tràn ngập một cảm giác ấm áp chưa từng có.

“Cảm ơn anh…” cô nói, giọng lạc đi một chút.

“Không có gì,” Hạo Nam đáp, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu lắng. “Chỉ là tôi không muốn cô gặp nguy hiểm.”

Khoảnh khắc ấy kéo dài, nhưng không cần lời nói dài, chỉ bằng ánh mắt và sự hiện diện, họ hiểu nhau. Linh An cảm nhận được một niềm tin sâu sắc, một sự an toàn mà cô chưa từng trải qua sau những tổn thương trong quá khứ.

Buổi trưa, khi cơn mưa nhẹ hơn, quán đông hơn. Một số khách vẫn đứng trú mưa ngoài hiên, tạo nên không khí hơi hỗn loạn. Linh An vừa phải phục vụ vừa cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng cô, cảm giác được bảo vệ bởi Hạo Nam khiến cô bớt căng thẳng hơn rất nhiều.

Một tình huống hài hước xảy ra khi cậu bé tinh nghịch hôm trước xuất hiện, lần này dẫn theo ba chú chó con, chạy vòng quanh quán, làm đổ một ít hạt cà phê trên sàn. Linh An vừa chạy đi lau dọn vừa cười: “Sáng nay thật… đầy thử thách!”

Hạo Nam đứng bên cạnh, khẽ nhíu mày nhưng rồi cúi xuống nhặt một chú chó lên: “Đừng lo, chúng không sao.”

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt anh dừng lại trên Linh An, dịu dàng nhưng đầy tinh tế. Cô nhận ra rằng, dù có nhiều tình huống xảy ra, anh luôn để ý và quan tâm đến cô. Một luồng cảm xúc khó tả trỗi dậy: vừa lo lắng, vừa ấm áp, vừa muốn gần gũi anh hơn.

Chiều đến, khi mưa tạnh, ánh sáng chiếu qua cửa kính tạo nên những vệt sáng lung linh trên sàn gỗ. Hạo Nam đứng dậy, kéo rèm, nhìn ra ngoài. Linh An bước đến gần, cùng anh ngắm cảnh mưa tạnh, nghe tiếng rì rào trên mái tôn. Khoảnh khắc ấy, cả hai không cần lời nói, nhưng trái tim họ đồng điệu.

“Cô biết không?” Hạo Nam bắt đầu, giọng trầm nhưng dịu dàng. “Tôi không chỉ đến quán vì cà phê hay bánh. Tôi… thích sự bình yên ở đây, và… thích cách cô mang đến điều đó.”

Linh An hơi lúng túng, nhưng cảm giác ấm áp lan tỏa. “Cảm ơn anh… tôi chỉ làm theo những gì tôi biết.”

Anh nhìn cô, ánh mắt chân thành: “Nhưng chính điều đó làm tôi cảm thấy thoải mái, và… gần gũi.”

Cô nhận ra rằng, Hạo Nam không chỉ nói bằng lời, mà bằng ánh mắt, bằng sự hiện diện, bằng những hành động nhỏ. Một cảm giác an toàn và ấm áp tràn ngập trong tim cô, khiến cô muốn mở lòng nhiều hơn.

Buổi tối, khi quán đóng cửa, Linh An ngồi lại, nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt hướng ra ngoài. Cơn mưa hôm nay đã rửa sạch bụi phố, để lại không khí trong lành. Cô tự nhủ: “Có lẽ… mình đang bắt đầu cảm nhận lại hạnh phúc.”

Ngày hôm sau, Hạo Nam xuất hiện như một nhịp điệu quen thuộc, và mọi thứ lặp lại với nhịp điệu bình dị nhưng đầy mới mẻ. Linh An nhận ra rằng, sự xuất hiện của anh không chỉ mang lại niềm vui tạm thời, mà còn là bước đầu cho một câu chuyện dài, nơi họ cùng nhau khám phá, chữa lành, và tìm thấy niềm hạnh phúc giản dị trong những điều nhỏ nhặt của cuộc sống.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×