Ta nguyện cùng Tề Chiêu chung thuyền.
Ta biết, dù hắn cười, trong lòng vẫn chưa thể thật sự tin ta.
Từ khi có "thai", ta và Tề Chiêu tỏ ra càng thêm ân ái.
Ta lui tới thư phòng nhiều hơn, cũng gặp Thôi Tri Vũ không ít lần.
Mỗi lần ta mang canh đến, thường thấy nàng và Tề Chiêu đang cùng nhau thảo luận chính sự.
Hai người rất ăn ý, thường chẳng cần nhiều lời, chỉ một ánh mắt cũng hiểu rõ ý đối phương.
Thôi Tri Vũ không hề hay biết, Tề Chiêu thỉnh thoảng vẫn lặng lẽ dõi theo bóng lưng nàng.
Lẽ ra ta nên ghen.
Có thể bạn thích
Khi biết mình chỉ là người thay thế, cô rời đi, kết hôn với thái tử Giang Thành mặc cho người yêu cũ quỳ xuống cầu xin.
Trọng sinh thành đứa bé ba tuổi, suýt bị chôn sống, cùng xem cô trở thành đại gia nông nghiệp như thế nào.
Đích nữ ngốc nghếch trở mình, trở thành nhân vật được săn đón nhất, cả Thái tử cũng đích thân đến cầu hôn!
Ai cũng nghĩ người quyền quý như anh không bao giờ nhìn lại người cũ. Vì vậy, cô giấu kín tâm tư nhưng nào ngờ...
Nhưng với một nữ tử hiên ngang như nàng, ta thật sự không ghen nổi.
Lẽ ra ta nên oán hận.
Nhưng nếu đã muốn oán hận, e là ta phải oán cả thiên hạ — quá mệt mỏi.
Thế nên ta chỉ giả vờ không biết, đóng vai một hoàng hậu không tì vết.
Chỉ là... trái tim, đôi khi lại bất chợt nhói đau.
Khi đó, ta vẫn chưa hiểu nỗi đau ấy từ đâu mà đến.
Cho đến ngày Tề Chiêu bị vây khốn ở Bạch Lộc Sơn.
Cuộc đi săn mùa thu năm ấy, chính là ở Bạch Lộc Sơn.
Bởi ta "có thai", Tề Chiêu không đưa ta theo.
Khi tin hắn bị phản quân bao vây truyền tới, mọi chuyện đã trôi qua một đêm.
Lúc ấy, phần lớn binh lực Ung Châu đều trong tay Tề Chiêu, phần còn lại, phụ thân vẫn chưa giao ra.
Triều đình rối loạn, bá quan giục giã, yêu cầu phụ thân lập tức xuất binh.
Nhưng phụ thân lại ra chiều khó xử:
“Chưa chắc đây không phải kế điệu hổ ly sơn.
Nếu lúc này điều binh, e sẽ để lộ sơ hở cho kẻ địch.”
“Chi bằng nhân cơ hội này, đánh thẳng vào hậu phương.
Bệ hạ phúc lớn mạng lớn, thêm vài ngày ở Bạch Lộc Sơn cũng chẳng sao.”
Ta biết, lần Tề Chiêu gặp nạn ở Bạch Lộc Sơn này, với phụ thân mà nói, chẳng khác gì một món quà bất ngờ từ trên trời rơi xuống.
Không tốn một binh một tốt, ông có thể mặc kệ cho Tề Chiêu c.h.ế.t dần trong vòng vây.
Dù sao thì… ta “chắc chắn” sẽ sinh hoàng tử.
Đến lúc đó, phụ thân với danh nghĩa phụ chính đại thần, danh chính ngôn thuận nắm quyền thiên hạ.
Truyện hay
“Chỉ cần Khánh Nghi mưa vẫn còn rơi, chó nhỏ còn vẫy đuôi, thì vĩnh viễn còn có người thích cậu.” Mùa hè năm ấy, cô và anh rung động vì nhau, chia xa rồi lại tìm thấy nhau.
Ôn Oanh 6 tuổi mơ thấy anh trai vì tìm mình bị bắt cóc, mà bôn ba khốn khó đến tận cuối đời. Vì thế mà cô quyết tâm thay đổi vận mệnh của mình và anh trai từ bây giờ.
Xuyên về thập niên 80, Bạch Vi bị bố mẹ thúc giục kết hôn, thấy đối tượng cực kì đẹp trai & có tiền, cô nhanh chóng đi đăng kí. Đến khi về nhà, cô mới biết mình nhận nhầm người rồi.
Dựa vào 1 thanh đoạn kiếm thần bí từ đan điền, Chu Hằng đi ra từ 1 trấn vô danh tạo ra một mảnh thiên địa, thiên hạ độc tôn!
Còn Thái hậu và ngoại thích, hẳn không thể chống lại ông được.
Đầu ta như muốn nổ tung.
Một mặt lo cho sự sống c.h.ế.t của Tề Chiêu, một mặt lại thấy đau đớn vì số phận của chính mình quá đỗi nhỏ bé, mờ mịt.
Phụ thân sai người vào cung chăm sóc ta.
Nhưng ta khăng khăng đòi trở về phủ Thừa tướng.
Ông nhìn ta đầy hài lòng:
“Không ngốc.
Hoàng đế mà chết, dòng họ Thái hậu át hẳn sẽ có động tĩnh.
Con về sớm là phải.”
Phụ thân nhàn nhã ngồi thưởng trà, thấy ta vẫn đứng đó không nhúc nhích, bèn cau mày:
“Nghỉ ngơi đi.
Giờ là người có thai rồi, phải biết giữ gìn.”
Ta vẫn không nhúc nhích, chỉ bảo nha hoàn mang ra phượng ấn của ta.
“Thừa tướng, bản cung có ý chỉ, lệnh ông lập tức xuất binh, đến Bạch Lộc Sơn cứu giá.”
Phụ thân sững sờ, lúc định thần lại liền đập mạnh tay xuống bàn trà:
“Vô phép!
Ngươi thật cho mình là mẫu nghi thiên hạ?”
Ta khẽ lắc đầu, từ trong tay áo rút ra chủy thủ.
Phụ thân lùi lại một bước, sắc mặt u ám:
“Ngươi muốn g.i.ế.c cha chắc?”
Ta không đáp, chỉ nghiêng lưỡi d.a.o vào cổ mình.
Chủy thủ bén nhọn, ta có thể cảm nhận được chất lỏng ấm nóng đang thấm qua cổ áo.
Phụ thân c.h.ế.t sững:
“Ngươi—”
“Nếu ta c.h.ế.t trong phủ Thừa tướng, mọi mưu tính của phụ thân sẽ thành công cốc.”
Một hoàng hậu đang mang long thai lại c.h.ế.t bất đắc kỳ tử ở phủ Thừa tướng.
Dù chân tướng thế nào, phụ thân cũng không tránh khỏi bị chửi rủa, lại còn mất đi lá bài “hoàng tử tương lai” trong tay.
Cuối cùng, phụ thân đành đồng ý xuất binh.
Trận này thắng lớn.
Nhưng — Tề Chiêu lại không ở Bạch Lộc Sơn.
12.
Tề Chiêu trở về cung vào ngày thứ hai sau khi phụ thân xuất binh.
Ta tưởng mình hoa mắt, nhưng cơ thể đã phản ứng trước cả lý trí.
Ta mừng rỡ lao đến, ôm chặt lấy hắn.
Vòng tay hắn thật ấm.
Hương thơm quen thuộc nơi người hắn dễ chịu đến mức khiến ta muốn bật khóc.
Tim đập rộn ràng, cảm xúc dâng trào đến mức ta chợt hiểu ra...
Thì ra, ta đã yêu Tề Chiêu từ lúc nào không hay.
Nhưng đôi khi, hiểu rõ lòng mình quá, lại là một điều khổ sở.
Buông hắn ra, ta thấy Thôi Tri Vũ đang theo sau hắn.
Bên tai vang lên tiếng Tề Chiêu:
“Làm nàng lo lắng rồi.
Không sao, mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch từ đầu.”
Thôi Tri Vũ nhìn ta, mỉm cười đầy thiện ý:
“Nương nương, thần đã đưa bệ hạ bình an trở về.”
Thì ra, việc bị bao vây ở Bạch Lộc Sơn vốn dĩ đã được lên kế hoạch từ trước.
Mục đích là để nhổ sạch gian thần.
Truyện tranh hot
Hắn xuyên qua và bước vào thế giới 10.000 năm sau, nhân loại diệt vong, võ học lên đến đỉnh cao, mà hắn là tia lửa duy nhất!
Một đại ma hoàng đầy thủ đoạn tàn độc, sẽ làm thế nào để khiến cho một gia tộc nhỏ bé trở mình thành một gia tộc đứng trên tất cả?
Thể chất bình thường? Thần thông khó luyện? Đốn ngộ liền xong việc!
Phế vật? Rác rưởi? Chỉ cần đi theo bản tọa, tất cả sẽ trở thành anh hùng thế gian!
Thì ra, trong kế hoạch ấy không hề có ta.
Thì ra, người thật sự "cùng hội cùng thuyền" với Tề Chiêu là Thôi Tri Vũ.
Khoảnh khắc nhận ra lòng mình đã đặt sai chỗ, tất cả hóa thành một tấm lưới khổng lồ, siết chặt lấy tim ta không buông.
Nỗi đau cứ thế len lỏi, ngấm dần, cho đến khi trước mắt ta tối sầm lại rồi ngất đi.
Khi tỉnh dậy, Tề Chiêu đang dịu dàng bôi thuốc lên vết thương nơi cổ ta.
Động tác rất nhẹ, giọng nói rất khẽ:
“Xin lỗi, khiến nàng đau rồi.”
Rất nhẹ nhàng, rất khách khí.
Giữa chúng ta, vẫn là sự tôn trọng như khách lạ, không hơn.
Ta bỗng nhớ đến dáng vẻ của hắn khi ở bên Thôi Tri Vũ.
Tự nhiên, thoải mái, không gò bó.
Thứ mà ta chưa từng có.
Nếu ta không nhận ra tình cảm của mình, có lẽ cũng chẳng chú ý nhiều đến vậy.
Bình thản qua ngày — mới là điều ta từng mưu cầu.
Giống như khi còn ở Đào gia, các tỷ muội tranh nhau chọn trang sức.
Ta không có tư cách giành giật, nên chỉ tiện tay cầm lấy món bị bỏ lại.
Bây giờ cũng thế.
Ta không có tư cách tranh giành tình cảm.
Tề Chiêu dành cho ta sự tôn trọng, như vậy đã là quá đủ.
Ta ngồi dậy, khẽ nói:
“Tạ ơn bệ hạ, thần thiếp không sao.”
Tề Chiêu im lặng một lát, rồi nhẹ giọng:
“Nàng dùng cả tính mạng để mạo hiểm, quả thực không nên.”
Ta khẽ cười:
“Thần thiếp nguyện cùng bệ hạ cùng thuyền, chưa bao giờ là lời nói suông.”