Đêm nay, khi ánh trăng sáng rực rỡ chiếu qua cửa sổ, Mai nằm trên giường, cố gắng nhắm mắt lại. Nhưng tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, như một nhịp trống đều đặn, khiến cô giật mình tỉnh giấc. Tim cô đập thình thịch, từng nhịp như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô lắng nghe, và tiếng gõ vẫn tiếp tục, đều đặn và kiên nhẫn.
“Ai đó?” Mai thì thầm, nhưng không có ai trả lời. Cô cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, và một cảm giác kỳ lạ rằng có ai đó đang đứng bên ngoài, chờ đợi cô mở cửa. Cô không thể cưỡng lại sự tò mò, nhưng cũng không thể xua tan nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng.
Cuối cùng, cô quyết định đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng trên nền gỗ cũ kỹ. Mỗi bước đi đều vang lên những âm thanh kẽo kẹt, như thể ngôi nhà đang cảnh báo cô không nên tiến lại gần. Nhưng tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, như một lời mời gọi không thể chối từ.
Khi đến gần cánh cửa, Mai cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cô đặt tay lên nắm cửa, cảm nhận được sự lạnh lẽo từ kim loại. Cô hít một hơi thật sâu, rồi từ từ mở cửa. Nhưng bên ngoài chỉ có bóng tối, không có ai cả. Cô nhìn quanh, nhưng không thấy một dấu hiệu nào của sự hiện diện.
“Có ai không?” Mai gọi lớn hơn, nhưng chỉ có sự im lặng đáp lại. Cô cảm thấy như mình đang bị trêu chọc bởi một thế lực vô hình. Cô quay lại, nhưng khi vừa bước vào phòng, tiếng gõ cửa lại vang lên, lần này mạnh mẽ hơn, như thể ai đó đang gõ mạnh vào cánh cửa.
Mai quay lại, lòng đầy lo lắng. Cô không thể hiểu nổi điều gì đang xảy ra. Cô quyết định sẽ không để nỗi sợ hãi chi phối mình. Cô phải tìm hiểu xem ai đang gõ cửa, và tại sao lại chỉ có một mình cô nghe thấy.
Quyết tâm, Mai bước ra khỏi phòng, đi xuống hành lang tối tăm. Ánh sáng từ chiếc đèn dầu ở cuối hành lang chỉ đủ để soi sáng một khoảng nhỏ, tạo ra những bóng đổ kỳ quái trên tường. Cô cảm thấy như có ai đó đang theo dõi mình, nhưng không thể nhìn thấy.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, lần này từ một cánh cửa khác, cánh cửa dẫn vào phòng khách. Mai cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng cô không thể dừng lại. Cô tiến lại gần cánh cửa, lòng đầy hồi hộp và lo lắng.
Khi đến gần, cô nghe thấy một giọng nói thì thầm, nhẹ nhàng như gió thoảng: “Giúp tôi…” Giọng nói ấy vang lên từ phía sau cánh cửa, khiến cô cảm thấy như có một sức mạnh vô hình đang kéo cô lại gần hơn.
“Ai đang ở đó?” Mai hỏi, nhưng không có ai trả lời. Cô cảm thấy như mình đang đứng giữa một cuộc chiến giữa lý trí và nỗi sợ hãi. Cô không thể bỏ qua cơ hội này, không thể để nỗi sợ hãi ngăn cản mình tìm hiểu sự thật.
Cuối cùng, cô quyết định mở cánh cửa. Khi cánh cửa bật mở, một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo mùi ẩm mốc và sự tĩnh lặng của đêm. Phòng khách tối om, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn dầu ở góc phòng. Cô bước vào, cảm thấy như có ai đó đang đứng chờ đợi mình trong bóng tối.
“Tôi ở đây…” Giọng nói lại vang lên, lần này rõ ràng hơn, như thể đang gọi cô. Mai cảm thấy tim mình đập mạnh, nhưng cô không thể quay lại. Cô phải tìm ra ai đang gọi mình, và tại sao lại có tiếng gõ cửa lạ lùng như vậy.
Mai tiến sâu vào phòng khách, ánh mắt chăm chú tìm kiếm. Nhưng không có ai ở đó, chỉ có những bóng đổ kỳ quái và những âm thanh lạ lùng vang vọng trong không gian. Cô cảm thấy như mình đang bị cuốn vào một cơn ác mộng không có hồi kết.
Cuối cùng, khi cô quay lại, cánh cửa phòng khách tự động đóng lại, tạo ra một âm thanh vang dội. Mai giật mình, cảm thấy như có một sức mạnh vô hình đang giữ chặt cô lại. Cô không thể thoát ra, không thể chạy trốn khỏi những điều kỳ quái đang diễn ra xung quanh mình.
“Giúp tôi…” Giọng nói lại vang lên, lần này gần hơn, như thể đang ở ngay bên cạnh cô. Mai cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, và cô biết rằng mình đã bị cuốn vào một cuộc chiến không thể tưởng tượng nổi.
Và như vậy, tiếng gõ cửa vào nửa đêm đã mở ra một cánh cửa mới, dẫn Mai vào một thế giới đầy bí ẩn và kinh hoàng, nơi những linh hồn đang chờ đợi sự giải thoát.