Sau buổi lấy lời khai ban đầu, Lâm An trở về nhà nhưng tâm trí cậu không thể nào yên tĩnh. Hình ảnh Lý lão gia và nửa chiếc thẻ bài cứ ám ảnh cậu. Một cái chết tự nhiên sẽ không để lại một chi tiết kỳ lạ như vậy. Ông lão rõ ràng đã cố gắng để lại một thông điệp cuối cùng.
Sáng hôm sau, cậu nhận được một cuộc gọi từ một số lạ.
"Là ta, Triệu thanh tra đây," giọng nói quen thuộc vang lên. "Ta biết cháu cũng đang suy nghĩ về vụ này. Mang theo những gì cháu biết, đến gặp ta ở Cục Di sản Văn hóa thành phố."
Khi Lâm An đến nơi, cậu thấy Triệu thanh tra đang đứng cùng một người đàn ông lớn tuổi, mặc áo sơ mi trắng, đeo kính gọng đồi mồi, trông có vẻ là một học giả. Trên bàn trước mặt họ, nửa chiếc thẻ bài bằng ngọc được đặt trang trọng trên một tấm vải nhung.
"Đây là Giáo sư Vương," Triệu thanh tra giới thiệu. "Ông là chuyên gia hàng đầu về ngọc cổ. Giáo sư, đây là Lâm An, người đã phát hiện ra vật này."
Giáo sư Vương gật đầu chào Lâm An, rồi ánh mắt ông quay lại với nửa chiếc thẻ bài, đầy vẻ say mê và trân trọng.
"Đây là một vật rất đặc biệt," giáo sư bắt đầu giải thích. "Nó được gọi là 'Uyên Ương Bội' (鸳鸯佩), một cặp thẻ bài uyên ương. Ngày xưa, người ta thường làm một cặp, một chiếc cho nam, một chiếc cho nữ, như một tín vật định tình. Dựa trên chất ngọc và kỹ thuật điêu khắc, ta đoán nó có niên đại từ khoảng những năm 40 của thế kỷ trước."
Ông chỉ vào chữ Hán cổ được khắc trên đó. "Chữ này là chữ 'Trần' (陈), có lẽ là họ của một trong hai người."
"Vậy nửa còn lại..." Triệu thanh tra hỏi.
"Nửa còn lại, nếu còn tồn tại, sẽ khớp hoàn hảo với nửa này, và có lẽ sẽ mang họ của người còn lại," Giáo sư Vương đáp. "Những vật này thường gắn liền với những câu chuyện tình cảm sâu sắc, và đôi khi... là những bi kịch gia tộc. Tìm được nửa này đã khó, tìm được nửa còn lại sau gần tám mươi năm, e rằng còn khó hơn lên trời."
Lâm An nhìn chằm chằm vào nửa chiếc thẻ bài. Trần. Một gia tộc họ Trần. Một câu chuyện tình yêu. Và một bi kịch. Đây không còn là một manh mối đơn thuần. Nó là cánh cửa dẫn đến một câu chuyện đã bị thời gian chôn vùi. Và Lý lão gia, không rõ vì lý do gì, đã cố gắng mở lại cánh cửa đó ngay trước khi chết.