Sáng hôm sau, Linh vừa thức dậy thì Hạ Vy đã bước vào phòng, ánh mắt lạnh như băng. Không một lời chào, bà đưa ra những quy tắc nghiêm ngặt mà Linh phải tuân theo:
“Trong nhà này, mọi thứ đều theo quy định của tôi. Giờ giấc, công việc, cách ăn mặc… tất cả đều phải tuân thủ.”
Linh cảm thấy tim đập nhanh, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh:
“Dạ… con sẽ cố gắng.”
Hạ Vy liếc nhìn cô từ đầu đến chân, giọng điệu gợi ý sự khinh miệt:
“Cố gắng thôi thì chưa đủ. Tôi sẽ quan sát từng hành động của con. Nếu có lỗi, hậu quả sẽ rất nặng.”
Linh nhận ra rằng mỗi bước đi trong ngôi nhà này đều phải thận trọng, từ việc ăn uống đến việc nói chuyện. Mọi hành động của cô đều bị so sánh và đánh giá, khiến cô vừa tức giận vừa căng thẳng.
Trong khi Linh chuẩn bị ra ngoài, Hạ Vy nhắc nhở:
“Hãy nhớ, trong nhà này, tôi là người kiểm soát. Con không được phép gây rắc rối.”
Những lời này khiến Linh cảm nhận rõ sự áp bức và khinh miệt, nhưng cũng thức tỉnh ý chí trong cô, quyết tâm không để mẹ kế khinh thường mình quá lâu.
Cảnh kết thúc khi Linh bước ra khỏi phòng, ánh mắt vừa quyết tâm vừa dè chừng, nhận thức rằng cuộc sống mới sẽ đầy mưu mô, thử thách và kịch tính.