Ánh đuốc lập lòe trong mật thất dưới cung, Tiểu Vy bước sau Thiên Phong, tay nắm chặt lọ dung dịch phá bùa, lòng đập thình thịch. Không khí lạnh lẽo, mùi hương tà thuật từ bùa ngọc phượng hoàng khiến nàng rùng mình. Thiên Phong siết tay nàng, giọng trầm: “Ngươi ở sát ta, đừng rời xa.” Tiểu Vy gật đầu, cố giữ giọng cổ đại: “Thiếp nghe lời vương gia.” Anh quay lại, ánh mắt dịu dàng hiếm có, lấy từ tay áo một chiếc vòng ngọc khắc hoa văn cổ, đeo vào cổ nàng: “Nó sẽ bảo vệ ngươi khỏi tà khí.” Tiểu Vy đỏ mặt, thầm nghĩ: “Vương gia này, giữa lằn ranh sinh tử vẫn sủng mình, chết mất!”
Thiên Phong triệu Lâm Thanh và Vương Lân, ra lệnh kiểm tra mật thất. Lâm Thanh báo: “Huyền Không đã kích hoạt bùa ngọc, cần máu của Tiểu Vy để hoàn thành nghi thức thao túng hoàng đế.” Vương Lân bổ sung: “Thái tử đang ở đại điện, thuyết phục các đại thần phế truất vương gia.” Thiên Phong nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt sắc lạnh: “Ta sẽ phá bùa ngọc, chấm dứt âm mưu của chúng.” Anh quay sang Tiểu Vy: “Ngươi có dung dịch, giúp ta phá nghi thức.” Nàng gật đầu, dùng kiến thức hiện đại, nhận ra bùa ngọc tỏa năng lượng tà thuật, cần dung dịch kết hợp máu để trung hòa. “Vương gia, thiếp phải nhỏ máu vào dung dịch để phá bùa,” nàng nói. Thiên Phong kéo nàng vào lòng, hôn nhẹ trán: “Ngươi là kỳ nữ của ta, ta không để ngươi liều mạng.”
Tiểu Vy cười thầm: “Sủng thế này, mình phải sống để hưởng!” Drama bùng nổ khi Huyền Không xuất hiện từ bóng tối, áo choàng đen phất phơ, mắt lóe sáng quỷ dị: “Ngươi không thể phá bùa ngọc.” Hắn kích hoạt bùa, một luồng sáng đen bao vây Thiên Phong, khiến anh quỵ xuống, linh hồn như bị hút đi. Tiểu Vy, dù sợ, nhỏ máu mình vào dung dịch, rắc lên bùa ngọc, phá tan luồng sáng đen. Máu chảy từ tay nàng, khiến Thiên Phong hét lên: “Tiểu Vy, dừng lại!” Nàng ngã vào lòng anh, thì thầm: “Thiếp làm vì chàng.” Anh ôm nàng, nụ hôn mãnh liệt đầy đau đớn. Đêm đó, trong góc mật thất, ánh đuốc lập lòe, Tiểu Vy mặc áo lụa mỏng, lộ ra làn da trắng ngần. Thiên Phong kéo nàng vào lòng, hôn mãnh liệt, tay cởi dây áo, cảm nhận cơ thể nàng nóng rực. Nàng rên khẽ, mắt mờ sương: “Vương gia… thiếp chỉ thuộc về chàng.” Anh đẩy nàng tựa vào tường đá, cơ thể họ hòa quyện, hơi thở gấp gáp, mỗi động tác mãnh liệt, đầy đam mê. Anh hôn dọc cổ nàng, xuống ngực, tay lướt qua eo, khiến nàng cong người, rên rỉ: “Vương gia… thiếp không chịu nổi.” Anh thì thầm: “Tiểu Vy, ngươi là ngọn lửa trong tim ta.” Cảnh này vừa lãng mạn, vừa cháy bỏng, giữa mật thất nguy hiểm, như ngọn lửa tình yêu bùng lên giữa tà thuật.
Sau khoảnh khắc đắm say, Thiên Phong ôm nàng, giọng kiên định: “Ta sẽ đưa ngươi ra khỏi đây an toàn.” Tiểu Vy tựa vào ngực anh, lòng thầm nghĩ: “Mình phải phá bùa ngọc hoàn toàn, không thì cả hai đều nguy.” Sáng hôm sau, Huyền Không trốn thoát, để lại mảnh bùa ngọc vỡ. Thiên Phong dẫn nàng ra khỏi mật thất, nhưng thái tử chặn đường với quân đội. Tiểu Vy nắm tay anh, giọng run: “Vương gia, thiếp sẽ giúp chàng đối đầu.”