Mưa rơi tầm tã ngoài cấm cung, Tiểu Vy đứng sau Thiên Phong, tay nắm lọ thuốc giải, lòng đầy căng thẳng. Thái tử đứng trước họ, áo bào vàng lộng lẫy, ánh mắt gian xảo: “Thiên Phong, giao Tiểu Vy ra, nàng là gián điệp của vương triều địch.” Thiên Phong nắm chặt kiếm, giọng lạnh: “Ngươi dám động đến nàng, ta lấy mạng ngươi.” Tiểu Vy run run, nhưng cố diễn: “Thiếp không phải gián điệp, vương gia tin thiếp.” Anh quay lại, ánh mắt dịu dàng, lấy từ tay áo một chiếc khăn lụa thêu rồng, lau mưa trên mặt nàng: “Ta tin ngươi, mãi mãi.”
Tiểu Vy đỏ mặt, thầm nghĩ: “Vương gia này, giữa lằn ranh sinh tử vẫn sủng mình!” Thiên Phong triệu Lâm Thanh và Vương Lân, ra lệnh ngăn quân thái tử. Lâm Thanh báo: “Huyền Không đã trốn vào rừng thánh, chuẩn bị nghi thức cuối cùng với bùa ngọc phượng hoàng. Hắn cần máu của Tiểu Vy để hoàn thành.” Vương Lân bổ sung: “Thái tử đã thao túng hoàng đế, cáo buộc vương gia phản nghịch.” Thiên Phong nắm chặt chuôi kiếm: “Ta sẽ tiêu diệt Huyền Không, lật đổ thái tử.” Anh quay sang Tiểu Vy: “Ngươi có thuốc giải, giúp ta phá nghi thức.” Nàng gật đầu, dùng kiến thức hiện đại, chuẩn bị thêm dung dịch phá tà thuật. “Vương gia, thiếp cần vào rừng thánh để phá bùa ngọc,” nàng nói. Thiên Phong kéo nàng vào lòng, hôn nhẹ môi: “Ngươi là phượng hoàng của ta, ta sẽ không để ngươi gặp nguy.”
Tiểu Vy cười thầm: “Sủng thế này, mình phải cố sống để hưởng!” Drama bùng nổ khi quân thái tử tấn công, kiếm vang trong mưa. Thiên Phong chém hạ từng kẻ, máu hòa vào nước mưa, chảy thành sông. Tiểu Vy, dù sợ, phun dung dịch phá bùa mê, khiến quân địch hoảng loạn. Máu rỉ từ tay nàng do trúng kiếm, khiến Thiên Phong hét lên: “Tiểu Vy, dừng lại!” Nàng ngã vào lòng anh, thì thầm: “Thiếp làm vì chàng.” Anh ôm nàng, nụ hôn mãnh liệt đầy đau đớn. Đêm đó, trong lều trại ngoài cung, ánh nến lung linh, Tiểu Vy mặc áo lụa mỏng, lộ ra làn da trắng ngần. Thiên Phong kéo nàng vào lòng, hôn mãnh liệt, tay cởi dây áo, cảm nhận cơ thể nàng nóng rực. Nàng rên khẽ, mắt mờ sương: “Vương gia… thiếp chỉ thuộc về chàng.” Anh đẩy nàng xuống đệm lụa, cơ thể họ hòa quyện, hơi thở gấp gáp, mỗi động tác mãnh liệt, đầy đam mê. Anh hôn dọc cổ nàng, xuống ngực, tay lướt qua eo, khiến nàng cong người, rên rỉ: “Vương gia… thiếp không chịu nổi.” Anh thì thầm: “Tiểu Vy, ngươi là cả thế giới của ta.” Cảnh này vừa lãng mạn, vừa cháy bỏng, giữa lều trại, như ngọn lửa tình yêu bùng lên giữa chiến trận.
Sau khoảnh khắc đắm say, Thiên Phong ôm nàng, giọng kiên định: “Ta sẽ đưa ngươi vào rừng thánh.” Tiểu Vy tựa vào ngực anh, lòng thầm nghĩ: “Mình phải phá bùa ngọc, không thì cả hai đều nguy.” Sáng hôm sau, Thiên Phong dẫn nàng và quân trung thành vào rừng thánh, chuẩn bị đối đầu Huyền Không. Nhưng một bẫy ma thuật kích hoạt, nhốt họ trong ảo cảnh. Tiểu Vy nắm tay anh, giọng run: “Vương gia, thiếp sẽ giúp chàng thoát ảo cảnh.”