Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu qua cửa kính quán “Morning Bean”, khiến sàn gỗ sáng lên những mảng vàng nhạt. An Vy bước vào, cảm giác vừa quen thuộc vừa bồi hồi. Cô đã quen với việc chuẩn bị những ly cà phê cho Lâm Hạo, nhưng mỗi lần anh xuất hiện, tim cô vẫn loạn nhịp.
Cô nhanh chóng thay tạp dề, tay thoăn thoắt chuẩn bị nguyên liệu. Ly cappuccino caramel mật ong vẫn là lựa chọn quen thuộc, nhưng hôm nay cô quyết định thử thêm một chút hương quế để tạo sự khác biệt, chỉ với một suy nghĩ duy nhất: Anh sẽ nhận ra sự quan tâm của mình.
Lan bước vào quán, ánh mắt tinh nghịch nhưng cũng đầy tò mò:
– “Hôm nay cậu trông rạng rỡ hơn hẳn. Chắc sếp vừa khen cậu rồi nhỉ?”
Vy đỏ mặt, lắc đầu:
– “Chị đừng nói bậy. Chỉ là… bình thường thôi mà.”
Lan cười khúc khích, nhưng ánh mắt lóe lên sự tinh nghịch: “Bình thường mà rạng rỡ như vậy, chắc chắn có chuyện vui rồi.”
Vy chỉ biết cười, nhưng trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp. Cô đặt ly cà phê lên quầy, tay run nhẹ khi nghĩ đến Lâm Hạo.
6:45, tiếng chuông cửa vang lên. Anh bước vào quán, bộ vest xám chỉnh tề, ánh mắt sâu thẳm nhưng dịu dàng hơn mọi ngày.
– “Sáng nay… em pha cho tôi ly cà phê gì?” – Anh hỏi, giọng trầm ấm nhưng mang theo chút trêu đùa.
Vy cười, tay thoăn thoắt chuẩn bị ly cappuccino caramel mật ong thêm chút hương quế, đặt tờ giấy nhỏ trên ly:
“Chúc anh một ngày tràn đầy năng lượng và niềm vui.”
Anh nhận ly, đọc tờ giấy, đôi môi khẽ cong, ánh mắt ấm áp dừng lại nơi Vy.
– “Cảm ơn em.”
Chỉ một câu ngắn gọn nhưng đủ để trái tim Vy rung lên mạnh mẽ. Cô nhận ra rằng, giữa họ, khoảng cách đã gần hơn, và sự quan tâm không còn là những hành động xã giao mà là cảm xúc thật sự, chân thành từ trái tim anh.
Vào công ty, không khí căng thẳng hơn. Tin đồn về Vy vẫn còn tồn tại, và một số đồng nghiệp bắt đầu tìm cách tạo áp lực. Khi Vy đi qua hành lang, một nhóm nữ nhân viên thì thầm:
– “Cậu ấy luôn được sếp ưu ái. Không biết vì sao…”
– “Nhìn cách anh ấy quan tâm Vy… chắc có chuyện gì rồi.”
Vy hít sâu, cố giữ bình tĩnh, biết rằng mình không thể để cảm xúc bị ảnh hưởng. Nhưng lòng cô vẫn có chút lo lắng: Liệu anh ấy có bị hiểu lầm không? Liệu mối quan hệ này có thực sự được chấp nhận trong công ty không?
Buổi trưa, Lâm Hạo nhắn tin mời Vy lên tầng 39. Khi cô bước vào phòng, anh đứng đó, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm nghị:
– “Hôm nay tôi muốn nói rõ với cô một vài điều. Trước hết, tôi không muốn cô cảm thấy áp lực vì những tin đồn vô căn cứ.”
Vy ngước lên, tim đập mạnh:
– “Dạ… em hiểu.”
Anh nắm tay cô, đặt nhẹ lên tay cô, giọng trầm ấm:
– “Tôi muốn cô biết rằng tôi không chỉ đứng về phía cô trong công việc, mà còn muốn bảo vệ cô khỏi những hiểu lầm, áp lực không đáng có. Tôi không muốn cô phải lo lắng một mình.”
Vy cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, tim cô rung lên từng nhịp. Lần đầu tiên, cô nhận ra rằng không chỉ là công việc, mà còn là sự quan tâm chân thành từ trái tim anh.
Buổi chiều, Vy trở lại quán cà phê, chuẩn bị ly cà phê buổi chiều cho Lâm Hạo. Cô quyết định thử công thức cappuccino kem tươi với chút hương quế, đặt tờ giấy nhỏ:
“Hãy luôn cười, anh nhé.”
Anh nhận ly, đọc tờ giấy, ánh mắt dịu dàng, và lần này, anh ngồi xuống đối diện cô, nắm tay cô qua bàn:
– “Cô biết không, mỗi ly cà phê cô pha đều khiến tôi cảm thấy ấm áp. Tôi… không biết nói sao cho đúng, nhưng tôi muốn cô biết điều đó.”
Vy lặng im, tim đập mạnh. Không cần lời nói nhiều, chỉ cần ánh mắt, cử chỉ, cả trái tim cô và anh đều hiểu nhau. Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi Vy, và anh mỉm cười đáp lại.
Xung đột nhẹ từ đồng nghiệp cũng xuất hiện khi một nhóm nhân viên khác bước vào quán, ánh mắt dò xét. Một đồng nghiệp nữ khẽ nói với Lâm Hạo:
– “Sếp, cô ấy luôn được ưu ái… mọi người sẽ hiểu lầm.”
Anh nhìn cô gái đó, giọng trầm nhưng dứt khoát:
– “Vy là nhân viên của tôi, và cô ấy làm việc rất chuyên nghiệp. Mọi suy đoán khác đều không chính xác. Tôi sẽ không để ai làm ảnh hưởng đến cô ấy hay công ty.”
Cả nhóm im lặng. Vy nhìn anh, tim đập mạnh, cảm giác được bảo vệ trọn vẹn khiến cô nghẹn ngào. Lần này, không chỉ là những ly cà phê hay tin nhắn, mà là sự bảo vệ công khai, mạnh mẽ từ trái tim anh.
Buổi tối, quán vắng, Vy và anh cùng ngồi lại. Ánh sáng vàng nhạt lan tỏa khắp không gian, hương cà phê thơm nồng. Vy pha thử ly cappuccino mới, hương quế và kem tươi hòa quyện.
– “Anh thích vị này không?” – Vy hỏi, mắt nhìn anh dò xét.
Anh mỉm cười, giọng trầm ấm:
– “Rất ngon. Nhưng điều tôi thích nhất… là được uống cà phê này cùng cô.”
Vy đỏ mặt, tim đập nhanh. Cô không thể trả lời ngay, chỉ biết mỉm cười, để ánh mắt nói lên tất cả: sự rung động, hạnh phúc, và niềm tin vào tình cảm này.
Anh nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm nhưng dịu dàng:
– “Không cần nói lời nào, tôi hiểu cô muốn gì. Chỉ cần cô ở đây, cùng tôi… là đủ.”
Vy cảm nhận được từng nhịp tim, từng hơi thở, và nhận ra rằng giữa họ, không cần lời nói quá nhiều. Chỉ cần ánh mắt, cử chỉ, và sự quan tâm chân thành, là đủ để trái tim họ hòa nhịp.
Ngày hôm sau, khi Vy bước vào quán, ánh nắng chiếu qua cửa kính, rọi lên sàn gỗ loang lổ ánh vàng, cô cảm nhận một điều đặc biệt:
Mỗi sáng, mỗi ly cà phê, mỗi ánh mắt, đều là bước đầu của một câu chuyện dài mà cô và Lâm Hạo đang viết cùng nhau.
Cô biết rằng phía trước sẽ còn nhiều thử thách, nhưng với sự bảo vệ, quan tâm và tình cảm chân thành từ anh, trái tim cô không còn lo sợ. Mỗi ly cà phê không chỉ là thức uống, mà là một thông điệp của tình yêu và sự tin tưởng.
Và trong lòng cô, một suy nghĩ mạnh mẽ xuất hiện: Dù bão tố có đến, dù hiểu lầm còn tồn tại, tôi sẽ không rời xa anh. Vì anh là người duy nhất, giữa tất cả, khiến trái tim tôi rung động…