Sáng thứ Ba, Trần An Nhiên thức dậy với tâm trạng nặng nề. Cơn mưa tối hôm qua vẫn còn in dấu trong ký ức, ánh mắt Hạ Dực dịu dàng, lời hứa âm ấm nhưng lòng cô vẫn chưa hoàn toàn yên ổn. Cô tự nhủ: “Mình phải bình tĩnh… nhưng sao lại lo lắng quá vậy?”
Cô mặc chiếc váy màu pastel nhạt, áo khoác mỏng và khăn quàng cổ, chuẩn bị bước vào một ngày dài tại văn phòng. Trên đường đi, cô cố gắng hít thật sâu, nhủ thầm: “Anh ấy nghiêm nghị nhưng luôn dịu dàng… mình phải tin tưởng anh.” Nhưng lòng cô vẫn có chút lo lắng, nhất là khi nghĩ đến Ngô Hạo – người đã khiến cô bất an tối hôm qua.
Vừa đặt chân đến văn phòng, An Nhiên cảm nhận không khí căng thẳng hơn mọi ngày. Nhóm PR tất bật chuẩn bị các hạng mục cho sự kiện cuối tuần, mọi người nói chuyện rộn rã nhưng ánh mắt đều tập trung vào công việc. Lâm Nhã chạy đến bên cô, giọng vui vẻ pha chút lo lắng: “An Nhiên! Hôm nay có khách đặc biệt từ báo mạng, họ muốn phỏng vấn trực tiếp cô và Hạ Dực. Chuẩn bị tinh thần nhé!”
Cô đỏ mặt, cúi đầu: “D… dạ, tôi sẽ chuẩn bị.”
Hạ Dực xuất hiện, nghiêm nghị gật đầu: “Cô theo tôi. Chúng ta cùng nhau giải quyết.”
Trên đường đi, An Nhiên vẫn không ngừng suy nghĩ: Anh ấy… sao lúc nào cũng nghiêm khắc nhưng khiến mình cảm thấy an toàn? Tim cô rung lên lạ thường, vừa hồi hộp vừa háo hức.
Khi đến phòng khách hàng, An Nhiên bắt đầu trả lời các câu hỏi về dự án, từng bước tự tin hơn nhờ ánh mắt dõi theo và những gật đầu nhẹ của Hạ Dực. Nhưng không khí yên bình không kéo dài lâu. Ngô Hạo – đồng nghiệp thân thiết của Hạ Dực – bất ngờ bước lại gần, trò chuyện vui vẻ với anh, khiến An Nhiên vô tình nhìn thấy và lòng nhói lên.
Cô tự nhủ: Anh ấy… quan tâm tới người khác sao? Tim cô đập nhanh, cảm giác hụt hẫng lan tỏa. Hạ Dực nhận ra ánh mắt cô nhưng không giải thích gì, chỉ nhíu mày, khiến An Nhiên càng bối rối.
Buổi phỏng vấn kết thúc, khách hàng rời đi với những lời khen ngợi. An Nhiên thở phào, vừa hạnh phúc vừa mệt mỏi, nhưng hiểu lầm nhỏ vẫn len lỏi trong lòng.
Trên đường về, Hạ Dực đi cạnh cô, im lặng nhưng không khó xử. Ánh nắng chiều chiếu qua những tán cây, phản chiếu trên vũng nước còn sót lại sau cơn mưa sáng. Cô cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trái tim vẫn lo lắng.
Về đến quán cà phê gần văn phòng, nơi họ thường ghé sau giờ làm, Lâm Nhã đã chuẩn bị bàn, bánh ngọt và cà phê. “An Nhiên, hôm nay cậu xứng đáng được thưởng. Và để tâm trạng cậu tốt hơn, mình có chút bất ngờ nhỏ,” Lâm Nhã nói, mắt lấp lánh niềm vui.
Cô đỏ mặt, vừa cảm động vừa tò mò. Họ ngồi xuống, thưởng thức bánh ngọt và cà phê nóng, không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng nhạc nhẹ và mùi cà phê thơm.
Trong lúc uống cà phê, Hạ Dực hỏi: “An Nhiên, cô có hơi lo lắng khi thấy Ngô Hạo trước đó không?”
Cô ngập ngừng, ánh mắt lảng tránh: “D… dạ… tôi… chỉ hơi bất ngờ thôi.”
Anh nghiêng người, ánh mắt dịu dàng: “Cô đừng lo. Anh ấy chỉ là đồng nghiệp thân thiết, không liên quan đến chuyện tình cảm của chúng ta. Tôi muốn cô tin vào tôi.”
Khoảnh khắc ấy, An Nhiên cảm thấy trái tim mình ấm lên, lo lắng dần tan biến. Cô nhìn Hạ Dực, ánh mắt vừa ngại ngùng vừa tràn đầy cảm xúc.
Đột nhiên, Lâm Nhã nhắn tin: “An Nhiên, anh Hạ muốn nói chuyện riêng với cậu. Hãy chuẩn bị nhé!”
Cô đỏ mặt, tim đập rộn ràng: “Chuyện gì đây…?”
Hạ Dực đứng dậy, nhẹ nhàng: “Cô đi theo tôi một chút. Có vài điều tôi muốn trao đổi riêng.”
Họ bước ra con đường nhỏ phía sau quán cà phê. Ánh nắng chiều nhuộm vàng những chiếc lá, phản chiếu trên vũng nước còn sót lại sau cơn mưa. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió thổi và hơi thở nhẹ của hai người.
“An Nhiên…” Hạ Dực bắt đầu, giọng trầm ấm nhưng dịu dàng, “tôi muốn nói rằng, dù có những hiểu lầm nhỏ trước đây, tôi luôn đánh giá cao sự chân thành và nỗ lực của cô.”
Cô đỏ mặt, cúi đầu: “D… dạ, tôi cũng rất biết ơn sự giúp đỡ của anh.”
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, nụ cười ấm áp: “Cô đừng lo lắng quá. Tôi ở đây, luôn ở bên cô.”
Khoảnh khắc ấy, An Nhiên cảm nhận luồng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Mọi lo lắng và căng thẳng tan biến, chỉ còn tình cảm nhẹ nhàng nhưng sâu sắc.
Sau khi trò chuyện, Hạ Dực dẫn cô đi dạo quanh công viên gần quán. Mùa thu, lá vàng rơi khắp nơi, không gian yên tĩnh. Họ đi bên nhau, im lặng nhưng không khó xử. Mỗi bước chân, mỗi cái nhìn, mỗi nụ cười nhẹ đều khiến trái tim An Nhiên rung động.
Bỗng một cơn mưa rào bất ngờ ập xuống. Thay vì chạy trốn, Hạ Dực che ô cho cả hai. Cô ngước nhìn anh, tim rung lên: Anh ấy… luôn bảo vệ mình…
Hạ Dực nắm tay cô, ánh mắt nghiêm nghị nhưng dịu dàng: “An Nhiên, tôi biết cô lo lắng về những chi tiết nhỏ, nhưng tôi muốn cô tin… tôi luôn tin vào cô.”
Cô đỏ mặt, tim đập rộn ràng: “D… dạ… tôi… tôi cũng tin anh.”
Giữa cơn mưa, họ bước đi bên nhau, từng giọt nước nhẹ nhàng rơi xuống vai, mái tóc và áo, nhưng không làm giảm đi sự ấm áp trong khoảnh khắc. Cô cảm nhận trái tim mình hoàn toàn thuộc về Hạ Dực, cảm giác vừa ngọt ngào vừa hồi hộp lan tỏa.
Nhưng ngay lúc đó, điện thoại của Lâm Nhã nhấp nháy: “An Nhiên, khách bất ngờ từ báo mạng đã đến. Hãy chuẩn bị tinh thần nhé!”
Cô đỏ mặt, vừa vui mừng vừa lo lắng: “Anh ấy… anh ấy cũng sẽ giúp mình chứ?”
Hạ Dực nắm tay cô, ánh mắt nghiêm nghị nhưng dịu dàng: “Đừng lo, tôi luôn ở đây. Mọi chuyện sẽ ổn.”
Và mùa thu ấy, giữa những chiếc lá vàng rơi, cơn mưa rào và ánh nắng chiều phản chiếu trên mặt hồ, An Nhiên cảm nhận rằng mọi hiểu lầm, mọi căng thẳng đều đã tan biến. Tình cảm giữa cô và Hạ Dực đang dần nhen nhóm, mở ra một chặng đường dài đầy ngọt ngào, hồi hộp và kịch tính cho những chương tiếp theo.