Cái Đồ Trời Đánh. Cô Cứ Đợi Đấy !!!

Chương 116: Đại Kết Thúc


trước sau



Sau ngày đăng cơ Sky gần như không thấy mặt mũi. Mỗi ngày đều đi từ sáng sớm đến tối mịt mới thấy lết xác trở về. Nó chỉ biết vừa thương vừa giận. Không thể gặp hắn thường xuyên, nó hối hận đã để hắn lên Thiên Đình nhận chức. Ngồi ăn đào tại An Bảo điện, Seny nhàn nhã cùng mọi người thưởng trà, nói chuyện lại cẩn thận liếc qua ngón tay áp út của hai cô bạn.

- Seny, cuối năm nay tao và Kevil sẽ làm đám cưới đấy, đã định ngày rồi, chỉ còn chuẩn bị nữa thôi

- Ồ, vậy tao phải gọi mày là chị dâu rồi_ Ai đó đang gọt đào

- Tao và Rany cũng thế, làm cũng một thể cho vui

- Nghe hay đấy_ Ai đó đang ăn đào

- Em cũng xin phụ hoàng rồi, nhưng người bảo em còn nhỏ, vậy thì Seny, chị và anh trai em cũng làm luôn đi chứ, đây là tam hỉ đấy

- Miễn đi _ Ai đó vừa đáp hột đào

Nó phủi tay áo, đứng dậy, huýt sáo, gọi phượng hoàng, linh vật của Thiên Nhi rồi bay đi mất, Bỏ lại những cái nhìn ái ngại ở đằng sau

Trong khi đó, tại Linh Tiêu bảo điện, hai người đàn ông một già một trẻ đang giằng co nhau dữ dội, người này cố níu, người kia cố giằng.

- Thái Thượng Lão Quân thả ta ra, ta không làm nữa, ta muốn ra ngoài_ Sky vừa giữ áo, vừa cố giằng ra khỏi Lão Quân

- Trời ơi, Thái à không Ngọc Hoàng à, cha người vừa thoái vị đã dẫn Vương Mẫu nương nương đi du lịch sao Hỏa rồi, công việc triều chính người không làm, thì ai làm?

- Giỏi lắm, thảo nào vội vã nhường ngôi cho ta như vậy, thì ra muốn đùn đẩy công việc để vội đi hâm nóng tình cảm với mẫu hậu, buông ra, ta sẽ cùng Seny đi sao Thủy cho biết mặt

- Ông trẻ của tôi, lão đây đã già lắm rồi, ngài thương lão mà ở lại đi. Nếu không hay chúng ta đến sao Mộc phê tấu chương cũng được

- ...

Kết quả cuối cùng Sky vẫn trốn đi được, hazzaj Lão Quân tội nghiệp có khi cần uống thêm thuốc trợ tim rồi.

Nằm một mình trong phòng, nó giơ bà tay lên, còn đủ năm ngón lắc lắc chiếc vòng tạo ra tiếng động, lại miên man suy nghĩ. Lăn từ đầu giường tới cuối giường, vẫn không biết phải làm gì. Nếu không, đến gặp Sky chắc cũng không sao nhỉ, tuy bây giờ hắn bận trăm ngàn công việc, chẳng lẽ không thể để mắt đến nó chút sao? Mà không có hắn, nó vẫn vui vẻ được cơ mà?

Gọi phượng hoàng đến, nó lại leo lên đi tìm chỗ chơi.

Nó đi khuất thì Sky đã vội nhào đến nơi, thấy phòng trống hoác lại vác thân đi tìm

Quảng Hàn cung của Hằng Nga tiên tỉ rất đẹp, có trà thơm, hoa lạ, lại có một vị đại mỹ nữ cho nó ngắm, còn không tốt sao?

Seny gối đầu lên người Hằng Nga, mơ màng ngửi mùi thơm phảng phất quanh cánh mũi, nhỏ nhẹ hỏi

- Tỷ tỷ, sao ta không thấy mặt trăng?

- Ta đá ngươi bay xuống dưới cho ngươi xem trăng nhé

- Khỏi đi, ở đây có người đẹp như trăng rồi

Nó xun xoe nịnh bợ. Kể ra Hằng Nga rất hiền lành, cũng không chấp mấy trò quậy phá của nó, không ghi thù sâu như mấy lão tiên già cổ lỗ sĩ đó, lần nào thấy nó cũng vội vã đóng cửa, không thèm tiếp. Hằng Nga cai quản cả cung trăng lạnh lẽo này qua mấy ngàn năm hẳn cũng cô đơn, giống như Mĩ Tư Đế bị nhốt dưới Hắc Ám môn cô quạnh. Số phận mỗi người như một cuốn tiểu thuyết, sóng gió hay bình an, nhạt nhẽo hay thú vị chỉ có họ mới hiểu được.

Mấy con thỏ trắng nhảy qua chỗ nó, hít hít ngửi ngửi, cái tay nhỏ gầy cầm quả... dưa leo. Nó trố mắt nhìn, chẳng phải thỏ ăn cà rốt sao?

- Hằng Nga, tỷ sao lại trồng dưa leo rồi?

- Muội còn dám hỏi, là đứa nào, đứa nào nhổ hết cà rốt của ta, bảo ta xuống sắc, nên dùng dưa leo đắp mặt nạ hả?

Nó ủy khuất ngẫm lại, hình như lần trước nó cùng Thiên Nhi đi phá làng phá xóm thì phải. Hằng Ngang tiên tỉ, từ bộ dạng hiền thục bị đụng chạm nỗi đau bỗng hóa thành cọp cái, một cước đá nó khỏi Quảng Hàn cung. Lòng dạ đàn bà thật khó lường, thay đổi như nước triều đông mà.

Nó vừa rời khỏi thì Sky lại đến tìm, nghe Hằng Nga than thở vài câu rồi vội đuổi theo nó.

Bị đuổi, nó bơ vơ lạc lõng như đứa trẻ không nhà, không cha, không mẹ, côi cút một mình. À thì cũng không đến nỗi thế, nằm trên lưng phượng hoàng nhìn ngắm mây trời,túm lấy một đám tường vân thử cho vào miệng, mềm mềm, xốp xốp, mà chẳng có vị gì, chung quy cũng chỉ là hơi nước. Thôi thì lại đi tìm Haray và Windy vậy.

Quần áo trên Thiên Đình đều do Chức Nữ lo liệu, thời buổi kinh tế khó khăn nên nàng mở luôn một tiệm đồ, Thiên Nhi kéo mấy cô gái đến đây nhờ may đồ cưới. Váy trắng dệt từ lụa thượng hạng, do Chức Nữ dệt ra, đính kinh xa lấp lánh, đẹp không tả xiết, cứ bay đi bay lại trước mắt nó. Ngáp dài một cái, miễn bình luận. Chẳng là Windy và Haray đang chuẩn bị đồ cưới,có cần gấp thế không? Chẳng phải hôn nhân là nấm mồ của tình yêu sao? Một người vừa trẻ, vừa đẹp, vừa tài năng như nó, chui xuống mồ sớm vậy sẽ là một mất mát lớn cho hậu thế nha.

Windy đòi một bộ váy cưới đỏ, trong khi Haray thích màu đen, Chức Nữ tiên tử bị xoay như ăng ten vào mùa bão, hoa mắt không nói được một lời, lại thêm cô trẻ Thiên Nhi thử đồ tới lui, phá tan tàn tiện đồ của Chức Nữ. Nó chẳng thèm liếc đám người đang bàn tán xôn xao, thảnh thơi dạo quanh tiệm. Windy cầm một bộ đồ ướm lên người nó.

- Seny lại đây, chúng ta cùng làm váy cưới luôn, lấy màu xanh nhé

- Khỏi đi, tao đi tìm chỗ ngủ đây

Ai đó lại cưỡi phượng hoàng bay đi.

... Và Sky lại chậm chân

Nằm trên lưng phượng hoàng tận hưởng gió trời mát mẻ, trên đây được cái dù có nằm giữa đường cũng không sợ bị xe cán, giao thông an ninh tốt thật. Đôi mắt xanh trong vắt mơ màng ngủ

" Vậy mai sau lớn tớ sẽ kết hôn với cậu được chứ "

" Thật sao? Thật thích quá"

Nghĩ lại nó khẽ mỉm cười, làm cô dâu, mặc váy cưới, ai chẳng thích chứ, nó và Sky bây giờ đã không còn khoảng cách nữa, nhưng nhìn đi, Haray và Windy đều đeo nhẫn rồi, mà tay nó thì trống trơn, chẳng lẽ bảo nó vác nhẫn đi cầu hôn hắn. Hơn nữa chuyện hôn nhân không thể đơn phương mình nó quyết định được. Vẫn là mặc kệ sự đời, đi ngủ thì hơn.

- Tìm thấy rồi, Seny cả ngày em chạy đông chạy tây, anh đuổi theo mệt gần chết_ Cái xác ngã vật xuống ngang người nó, Sky ngóc đầu, nhe răng cười.

- Anh sao lại ở đây? Em tưởng Thái Thượng Lão Quân đang bám càng anh chứ?

- Mới cho Lão Quân nghỉ phép đi sao Mộc rồi, nên bây giờ nói chuyện của chúng ta đi

- Chuyện gì?

- Kevil và Rany, mấy người bọn họ đều đang chuẩn bị hôn lễ rồi, chẳng lẽ em định không cưới

- Cưới ai?

- Ngoài anh ra em còn thằng nào khác hả?

- Nhiều lắm!

- Vậy em không định lấy anh hả?

- Nói suông vậy mà được?

- Anh cầu hôn em rồi mà?

Sky cầm tay nó, giơ chiếc lắc tay lên, âm thanh leng keng trong gió

- " Dù em ở đâu anh cũng sẽ tìm ra, chúng ta sẽ mãi bên nhau" Chẳng phải cầu hôn thì là gì? Mà hồi nhỏ anh hỏi cưới em cũng đồng ý rồi đấy thôi?

Nó thần người suy nghĩ, ơ thế nói rồi hả, trong vụ này nó lỗ hay lời đây?

- Nếu chưa đủ thành ý thì cho em thêm vậy!!!

Môi hắn áp lại nuốt trọn đôi môi mềm của nó, ngọt ngào, nâng niu, đem cảm giác hạnh phúc ngập tràn cho nó thưởng thức, hơi thở và nhịp tim rất gần, trộn lẫn với nhau khiến nó cũng ngây ngốc bị cuốn vào. Cái tên hỗn đảng ăn xong còn liếm mép, vụ này nó lỗ to rồi. Nó quả quyết đứng dậy, đùng đùng đòi bỏ đi. Hắn lên tiếng năn nỉ cầu hòa.

- Em không gả cho anh, vậy anh gả cho em được không?

- Cứ mơ tiếp đi _ Ai đó làm cao ra mặt, cưỡi phượng hoàng bay đi mất, vội giấu nụ cười còn vương nơi khóe môi, bỏ lại hắn nghệt mặt đứng nhìn.

...

...

...

- CÁI ĐỒ TRỜI ĐÁNH, CỨ ĐỢI ĐẤY!!! RỒI ANH SẼ BẮT ĐƯỢC EM...

Không sao, những ngày tháng tiếp theo còn dài mà...

------------------------ Happy Ending-----------------------

Đôi lời tâm sự

* Tung hoa-tung lụa- tung... tất cả những gì có thể tung* Cuối cùng cũng end rồi, hạnh phúc quá. Muốn nói nhiều lắm nhưng bây giờ quên hết rồi. Bộ truyện đầu tay của Ren đã thành công ngoài mong đợi. Được sự ủng hộ của các độc giả. Cảm ơn mọi người vì đã tin tưởng và theo dõi đến tận giờ phút này * chấm chấm nước mắt* ^-^) Thật sự thì có nhiều bạn hối ra chap, kêu mình viết quá lâu. Bình tĩnh, cho mình cơ hội giải thích, rồi muốn gạch đá sao cũng được. Gần cuối truyện tình tiết hại não hơn, mình phải tốn thời gian suy nghĩ nhiều, cũng có nhiều việc phải làm ( ăn này, ngủ này, chơi này, đi vệ sinh này, làm biếng này...) Được rồi, mình thú nhận, đều là do mình LƯỜI! QUÁ LƯỜI! VÔ CÙNG LƯỜI!

Xin lỗi mà!

Mình thật sự rất khâm phục các độc giả. Lúc đọc lại những chương đầu của truyện câu đầu tiên mình thốt lên là " Cái b**p gì thế này?" Quá kinh khủng, từ chính tả cho đến văn chương diễn đạt, tất cả đều dở tệ. Cũng do mình quá non tay, thiếu kinh nghiệm, nhân vật, bố cục lộn xộn... nên truyện mới kinh đến vậy. Những góp ý nhận xét của mọi người đều giúp mình hoàn thiện hơn ( mặc dù tay vẫn chẳng cứng hơn tí nào) Vậy mà các bạn không bỏ mình, kiên trì theo dõi tất cả quá trình trưởng thành từ một chồi non mới nhú đến khi cây vươn cành trổ lá. Thật sự không biết phải diễn tả thế nào cảm xúc của mình...

Cảm ơn vì đã ủng hộ mình suốt thời gian qua!!!

~~~~~~~~~Ren~~~~~~~~~


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!