Vừa lúc ấy xông lên một mùi hôi nồng nặc. Từ cái lỗ ở chân vách chui vào một con
vật đen sì, lù lù bằng cái bắp chuối, mõm nhọn hoắt, lông ướt ròng ròng nước
cống. Nó trợn mắt, nhe ra những chiếc răng nhọn, cười mũi:
- Khịt
khịt, đứa nào nhắc đến ta đấy? À hà, lại có chú mèo nhép ở đâu mới về thế này?
Có đủ một miếng cho ta không?
Miu
con lùi mãi vào sát vách, bốn chân chú run cả lên. Chuột cống bò đến gần,
nghếch mõm cười ngất:
- Chú
mình sắp đái dầm rồi hay sao thế? Thôi, biết điều thì đứng yên đấy, ta tha
chết. Hễ ngọ nguậy, ta chỉ đớp một răng là mày ngoẻo không kịp ngáp.
Chuột
Cống chùi bộ râu và gọi đám bộ hạ:
- Kìa
chúng bay đâu, xem thằng Nồi Đồng có gì chén được không?
Lũ
chuột bò lên chạn, leo lên bác Nồi Đồng. Năm sáu thằng xúm lại, húc mõm vào, cố
mãi mới lật được cái vung nồi ra:
- Ha
ha! Cơm nguội! Lại có một bát cá kho! Cá rô kho khế, vừa dừ vừa thơm!
- Bùng
boong. Ái ái! Lạy các cậu, các ông, ăn thì ăn, nhưng đừng đánh đổ tôi xuống
đất. Tôi ngã xuống không vỡ cũng bẹp, chết mất!
Cả đám
chuột đánh chén no nê. Chuột Cống bụng căng lên, khịt khịt đến bên chị Chổi
quát:
- Cái
con này, sao thấy mỗ mà dám chống nạnh đứng đấy hả? Mày láo thật!
Chuột
Cống cắn luôn chị Chổi giật ngã xuống. Chị Chổi vừa kêu vừa rủa:
- Tao
làm gì mày mà mày nhay tao hả Chuột Cống kia? Mày ác thế rồi có ngày phải tội
với giời!
Cả bọn
chuột, thằng nào thằng nấy mép béo nhờn. Chuột Cống đứng giữa vểnh ria lên
khoái lắm. Lũ chuột Nhắt vừa nhảy vừa hát:
Chít
chít, chúng ta là họ chuột
Đuôi
chúng ta dài răng nhọn hoắt
Cá
thịt hay thóc lúa ngô khoai
Họ
Chuột ta đây đều ăn tuốt
- Nào,
Chuột Cống, ông anh hát đi! Hát đi cho chúng em nghe! - Đàn chuột vỗ bụng múa
đuôi cười reo to.
Chuột
Cống phình bụng, khệnh khạng vuốt ria, ngoáy đuôi rồi cất tiếng rè rè:
Ta là
chuột cống
Mõm
nhọn lông xù
Đời ta
hôi thối
Nhưng
cái bụng ta to! Hô hô!
Một lúc,
Chuột Cống nhỏm dậy:
-
Thôi, anh em, lui quân! Hôm nay ta vét bếp, mai ta vào khoắng buồng thóc! Ta sẽ
còn nhiều bữa chén túy lúy nữa. Sắp tết rồi, loài người họ còn đem khối thức ăn
ngon về cho chúng ta. À còn cái thằng mèo nhép kia, hẵng tạm để mày đấy, vài
bữa nữa, tao sẽ xé xác mày ra nhắm với nước cống chơi.
Đàn
chuột lục tục kéo nhau đi hết. Trong bếp lại im phắc. Hai mắt Mèo Con vẫn sáng
xanh lè. Nhưng lúc này nó không run nữa mà xấu hổ và tức giận. Lũ chuột! Chúng
mày cười hô hô rồi có lúc chúng mày khóc hu hu. Ngheo. Mèo con kêu lên một
tiếng, trời vừa sáng.
Bà
Bống bước vào bếp và kêu lên:
-
Thôi, Chuột nó ăn vục hỏng cả rồi!
Bóng
cũng ở trên nhà chạy xuống:
- Thế
con miu của cháu có sao không hả bà?
- Con
Miu chẳng được tích sự gì cả. Chết thật! Tết nhất đến nơi mà cái bọn giặc chuột
nó phát thế này thì đồ ăn thức đựng cất đâu cho được! - Bà cụ gắt.
Ngheo!
Mèo con chỉ kêu, không biết trả lời thế nào.