Cây Kim Sợi Chỉ

Chương 24: Cây Kim Sợi Chỉ


trước sau

Đến cậu đây đôi khi còn chẳng làm cho vợ mình mở miệng được nữa là cái loại thích đâm bị thóc chọc bị gạo như con Yến. Cậu hồi xưa tuy chơi bời đổ đốn nhưng không ૮ưỡɳɠ éρ ai bao giờ, đến với nhau tự nguyện, chia tay cũng trong vui vẻ hoà bình. Hồi anh Lộc còn sống, khi được thả thính cậu thường đớp rất nhiệt tình. Khi anh mất, cậu sống thu mình hơn, nhưng đối với mấy lời ong bướm cậu chỉ cười cho qua thôi. Nếu như ban nãy không được vợ cho ăn bơ một lúc vì chuyện chiếc đồng hồ rớt ở phòng con Cúc thì bây giờ Yến có thính thế thính nữa cậu cũng chẳng thấy gì là nghiêm trọng cả. Cậu biết nấm lùn vẫn đang cười ngọt ngào, nhưng cậu sợ khi Yến đi khuất, nấm sẽ chăm chú làm việc khác giống như cái cách nó tìm sách để đọc khi con Cúc vừa rời khỏi phòng. Thế nên khi trông thấy Yến đập vào lưng vợ, cậu cố ý kéo để vợ ngã dúi dụi vào người mình, tận dụng cơ hội ôm vợ.
Vừa bị đập, vừa bị kéo, Hân tất nhiên thấy bực. Ban nãy bị người ta công kích, cô đâu phải đá sỏi mà không cảm thấy gì, chỉ là muốn nhịn để giữ thể diện cho chồng thôi. Hồi nhỏ, mỗi khi bị ấm ức, Hân và Sương thường khóc lóc inh ỏi rồi mồm năm miệng mười mách ba Hậu, mỗi lần như vậy ba lại đứng ra đòi lại công bằng cho bọn cô. Đến giờ, hễ gặp chuyện Sương vẫn bù lu bù loa lên như thế, nhưng Hân thì đã chín chắn hơn rồi. Hân của tuổi trưởng thành không những giống mẹ Hà từng đường nét mềm mại phúc hậu trên khuôn mặt mà còn thừa hưởng từ mẹ cách ứng xử khéo léo nhẹ nhàng. Hân chỉ hơi khác mẹ chút xíu là thi thoảng cô hay ngấm ngầm làm nũng chồng. Thay vì gào ầm lên nhõng nhẹo ba công khai như ngày mẫu giáo thì giờ cô lại rơm rớm nhìn chồng ăn vạ. Cậu Hoan thấy con vợ mình tủi thân thì mặc định là nó bị đẩy đau, vậy nên cậu mới cảnh cáo Yến một vừa hai phải thôi. Chị Yến có lý sự lại vài câu nhưng không ăn thua được với cậu. Chị bực bội bỏ đi chỗ khác và không quên nhắn tin cảnh báo cậu Hoan rằng con vợ cậu rất giả nai, nó cố ý ngã để gây sự chú ý của cậu. Tuy sự thật không phải là thế nhưng vì cái sĩ diện của mình nên cậu đếch thèm giải thích, cậu chỉ giả bộ cao ngạo nhắn lại:
“Kệ nó! Nó là vợ cậu mà! Nó có quyền gây sự chú ý của cậu!”
Giống như cậu là chồng nó, cậu có quyền gây sự chú ý của nó, có quyền ôm nó, dỗ dành nó. Để nó không bơ mình, cậu thậm chí còn bảo:
- Giữa cậu và con đấy chẳng có cái gì sất.



- Em biết. Em tin cậu.
Dù từng nghe người ta đồn cả tá những tin tức xấu xa về cậu, nhưng Hân vẫn tin cậu vô điều kiện. Tính cô là thế, đã thương ai thì sẽ yêu hết mình chứ không bao giờ nghi ngờ và đề phòng họ. Đó cũng là điều khiến ông Hậu vô cùng lo lắng, bởi nếu nhỡ có một ngày Hân nhận ra Hoan không đẹp đẽ như Hân vẫn tưởng, ông sợ con sẽ sốc. Cậu Hoan thì ngược lại với ông, vốn sống lỗi, chả bao giờ được người thân tin tưởng nên tự dưng có vợ tin mình, cậu khoái chí khủng kђเếק. Cậu hí hửng bảo:
- Mày đặt niềm tin vào cậu như vậy là cực kỳ sáng suốt đấy. Cậu sẽ lo cho mày!
- Em cảm ơn ạ.
- Cảm ơn suông thì có nghĩa lý gì chứ? Thương cậu thì thử cọ môi cậu cái coi!


Cậu thả thính, ngặt nỗi con vợ không đớp. Nó ngại những chỗ đông người hay sao ý, thấy má hơi hồng hồng, đáng ghét ૮ɦếƭ đi được. Cậu tức mình cúi xuống, bất thình lình đưa môi mình cọ sượt qua môi nó một cái. Khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi mà sao tim cậu run ghê cơ. Giờ cậu mới để ý lùn như nó cũng có cái lợi đấy, cao mỗi một mét sáu hai thôi nên cậu chỉ cần kéo nhẹ một cái là y như rằng cái mặt nó đập luôn vào Ⱡồ₦g иgự¢ rộng lớn của cậu. Còn cậu chỉ cần dang tay ra là ôm được nó gọn ghẽ trong lòng luôn, thú vị dễ sợ.
- Buông em ra đi mà, ai thấy người ta xì xào ngại lắm.
Nấm lùn thẹn thùng năn nỉ, cậu còn lâu mới chịu nghe lời vợ, cậu vênh váo nói:
- Kệ! Không bỏ! Phận là thằng đàn ông sống trên cõi đời này thì đôi khi cũng phải tạo cơ hội cho thằng khác được ghen ăn tức ở với mình chứ!
Cậu Hoan phải cho mấy thằng đang liếc trộm vợ cậu tức nghẹn cậu mới vừa lòng. Chị Oanh đứng xem mỹ phẩm ở gian hàng gần đó, tình cờ trông thấy con đàn bà trơ trẽn tìm cách lấy lòng người đàn ông của đời mình thì điên hết cả tiết. Bảo sao giờ này cậu còn chưa gọi cho chị, hoá ra là bị con nhỏ đó đeo bám. Đàn ông họ yêu mình thì họ sẽ chi tiền vì mình, còn đằng này nó bị cậu khinh như mẻ nên mới phải mua đồng hồ cho cậu để nịnh cậu. Thứ đàn bà kém cỏi! Ghét quá nên chị đeo kính râm rồi quấn khăn kín mít đi ra khỏi trung tâm thương mại. Ban nãy trước khi vào đây chị thấy một thằng nhỏ ăn xin rách rưới ngồi ở bên vỉa hè phía đối diện, mặt mũi đỏ au, ho rất nhiều và bị chảy nước mũi ròng ròng. Đoán chắc thằng bé nhiễm dịch cúm nên chị không dám đến gần, chị chỉ bước nhanh ra chợ lao động, thuê một đứa khác chuyển lời cho thằng nhỏ đó rằng lát nữa sẽ có một người phụ nữ đi tới gần chiếc xe thể thao màu bạc đậu ngay ngoài trung tâm thương mại, cô ta rất dễ bị mềm lòng, chỉ cần nó ôm cô ta xin tiền thì kiểu gì cô ta cũng cho. Khi đã an bài mọi việc đâu ra đấy, chị ngồi lấp ở một góc khuất quan sát tình hình, thấy cậu và con nấm ra khỏi trung tâm thương mại, chị tủm tỉm nhấn số gọi cho cậu. Cậu không dám nghe điện thoại của chị trước mặt nó nên đưa chìa khoá xe rồi bảo nó ra xe trước. Con quỷ vừa mới tới chỗ chiếc xe thì thằng bé ăn xin đã vội vã lao tới phía nó. Thực ra chị Oanh không có ác ý gì cả, chị chỉ muốn nấm lùn mắc dịch rồi ở nhà dăm bữa nửa tháng, bớt chiếm hữu thời gian cậu dành cho chị thôi.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!