Ngày hôm sau, Linh Chi vẫn giữ thói quen thức dậy sớm, chuẩn bị quần áo chỉn chu, đầu tóc gọn gàng. Sau ba ngày làm việc, cô đã quen nhịp công sở phần nào, nhưng mỗi khi nghĩ đến Hạo Nam, tim cô vẫn nhói lên một cách khó chịu, vừa hồi hộp vừa tò mò.
Buổi trưa, Linh Chi quyết định đi ra ngoài ăn trưa thay vì ăn ở căng tin công ty. Cô muốn tận hưởng một chút không khí thoáng đãng, đồng thời nạp năng lượng cho buổi chiều bận rộn. Trong tay cô là túi cơm hộp tự mang theo, bước chân vội vã trên vỉa hè.
Đúng lúc ấy, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng chờ trước cửa quán cà phê nhỏ: Hạo Nam. Anh mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen, gương mặt nghiêm nghị nhưng vẫn toát ra vẻ thu hút đặc biệt.
Linh Chi cố gắng bình tĩnh, bước qua vỉa hè nhưng vô tình va phải anh: “Ôi, xin lỗi anh!”
Hạo Nam hơi ngạc nhiên, nhưng rồi anh nở một nụ cười hiếm hoi: “Linh Chi, sao lại ra đây một mình?”
“Dạ… em muốn ra ngoài ăn trưa, thư giãn một chút…” Linh Chi lí nhí, cố kìm sự lúng túng.
Hạo Nam cười khẽ, nhìn cô: “Vậy đi cùng tôi.”
Trái tim Linh Chi như muốn nhảy ra ngoài. Cô không thể tin rằng CEO lạnh lùng lại đề nghị đi cùng cô, nhưng cô nhanh chóng thu thập bình tĩnh: “Dạ… vâng ạ.”
Họ bước vào quán cà phê nhỏ, chọn một góc yên tĩnh. Linh Chi ngồi đối diện, cảm giác vừa hồi hộp vừa vui vẻ. Hạo Nam gọi đồ uống cho cả hai, rồi bất ngờ hỏi:
“Dự án hôm qua cậu đã nắm được hết chưa?”
“Dạ… em nghĩ là cơ bản ổn rồi ạ, chỉ còn vài chi tiết cần chỉnh.” Linh Chi trả lời, mắt không rời ánh mắt anh.
Hạo Nam gật đầu, ánh mắt dường như tỏ ra hài lòng: “Cậu tiến bộ nhanh.”
Linh Chi đỏ mặt, vừa vui vừa ngượng. Chưa kịp nói gì thêm, một người đồng nghiệp nữ xuất hiện – đồng nghiệp mới, xinh đẹp và thân thiện – tiến tới chào Hạo Nam, khiến Linh Chi có chút khó chịu.
“Anh Hạo, hôm nay anh ra đây à? Thật trùng hợp!” Người đồng nghiệp nói, nở nụ cười tươi.
Hạo Nam mỉm cười xã giao, nhưng Linh Chi cảm thấy một cơn ghen nhẹ len lỏi trong lòng. Cô tự nhủ: Đừng nghĩ linh tinh… chỉ là đồng nghiệp thôi.
Suốt bữa trưa, Linh Chi vừa ăn vừa lắng nghe Hạo Nam nói về công việc và những kế hoạch sắp tới. Cô nhận ra, anh không chỉ là CEO lạnh lùng, mà còn là người chu đáo, tỉ mỉ và quan tâm đến nhân viên – đặc biệt là cô.
Khi rời quán cà phê, Linh Chi bất ngờ nghe tiếng điện thoại gọi đến từ một đồng nghiệp. Cô vừa dừng lại nghe, vừa nói chuyện, không để ý đến xung quanh. Bất ngờ, một chiếc xe đạp lao tới gần cô. Linh Chi giật mình, suýt ngã.
Trong khoảnh khắc nguy hiểm, Hạo Nam xuất hiện kịp thời, kéo cô tránh sang lề đường an toàn. Hai người đứng sát nhau, tim Linh Chi đập thình thịch.
“Cẩn thận hơn một chút!” Anh nói, giọng nghiêm nghị.
“Dạ… em…” Linh Chi lí nhí, không biết nói gì.
Hào Nam nhìn cô, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa dịu dàng. Linh Chi cảm thấy một cảm giác ấm áp khó tả lan tỏa khắp người.
Tối hôm đó, Linh Chi nghĩ lại ngày hôm nay, vừa bực mình vì sự xuất hiện của đồng nghiệp nữ, vừa hạnh phúc vì Hạo Nam luôn xuất hiện đúng lúc, bảo vệ cô. Cô nhận ra, cảm xúc của mình dành cho anh đang dần trở nên phức tạp – vừa ngưỡng mộ, vừa tò mò, vừa có chút ghen tị.
Và Linh Chi không hề biết, những sự kiện tình cờ như hôm nay chỉ là khởi đầu cho chuỗi ngày mà cảm xúc và công việc sẽ liên tục thử thách mối quan hệ giữa cô và CEO lạnh lùng.
Những ngày tới, Linh Chi sẽ phải học cách cân bằng giữa công việc, cảm xúc, và sự cạnh tranh nơi công sở, trong khi Hạo Nam sẽ dần để lộ nhiều hơn về con người thật – vừa nghiêm nghị vừa ấm áp, khiến trái tim Linh Chi rung động từng ngày.