ceo lạnh lùng, tôi không sợ

Chương 5: Khi khoảng cách trở nên gần


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ năm tại SkyCorp bắt đầu như một thử thách mới. Trình Hạo bước vào công ty, tay cầm ly cà phê, cảm giác vừa hồi hộp vừa hứng thú. Hôm nay, anh sẽ cùng Lâm Diệp thực hiện một buổi gặp gỡ đối tác quan trọng. Đây là lần đầu tiên hai người phải phối hợp trực tiếp bên ngoài văn phòng, và áp lực lần này không chỉ đến từ công việc mà còn từ việc giữ hình tượng trong mắt đối tác.

Khi Trình Hạo đến phòng họp, Lâm Diệp đã có mặt, chỉnh lại chiếc áo vest đen tinh tế, ánh mắt sắc bén quét qua phòng, rồi dừng lại ở anh. Cô hỏi, giọng vẫn lạnh nhưng pha chút tò mò: “Trình Hạo, cậu đã chuẩn bị tất cả chưa?”

Anh gật đầu, cố giữ bình tĩnh: “Vâng, tất cả đều sẵn sàng.”

Cô ngồi xuống, mở laptop và bắt đầu rà soát từng chi tiết: từ tài liệu thuyết trình, dữ liệu khảo sát, đến hình ảnh minh họa. Trình Hạo đứng bên cạnh, lắng nghe và ghi chú, cảm giác vừa hồi hộp vừa hưng phấn.

Buổi sáng trôi qua với nhịp điệu dồn dập. Trình Hạo liên tục trình bày ý tưởng, còn Lâm Diệp thì quan sát tỉ mỉ, đưa ra những góp ý sắc bén. Một vài lần, anh thấy áp lực khi cô chỉ ra những chi tiết mà anh bỏ sót, nhưng đồng thời cảm nhận được sự quan tâm ngấm ngầm trong cách cô chỉnh sửa: cô không chỉ muốn chiến dịch thành công, mà còn muốn anh trưởng thành hơn.

Giữa buổi, Trình Hạo vô tình đánh rơi bút xuống sàn. Anh cúi xuống nhặt, tim đập nhanh vì sợ ánh mắt nghiêm khắc của Lâm Diệp. Cô chỉ nhíu mày, giọng vẫn lạnh: “Cẩn thận. Mỗi chi tiết nhỏ đều quan trọng.”

Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng cảm thấy một cảm giác lạ: tuy nghiêm khắc, nhưng cô không nổi giận, chỉ quan sát từng chi tiết nhỏ. Khoảnh khắc ấy khiến anh nhận ra nữ CEO này không đơn giản, và cô cũng bắt đầu để ý đến nỗ lực của anh.

Buổi trưa, hai người ra ban công tầng 18 để nghỉ ngơi. Ánh nắng chiếu xiên qua kính, tạo ra những mảng sáng lung linh. Lâm Diệp cầm ly cà phê, nhìn xuống phố, giọng nói nhẹ nhàng: “Cậu đã ăn trưa chưa?”

Trình Hạo mỉm cười: “Chưa. Ăn cùng cô sẽ tốt hơn.”

Cô nhíu mày, nhưng giọng dịu đi: “Tiện thôi, đừng nghĩ quá nhiều.”

Anh lém lỉnh đáp: “Vậy thì… tôi sẽ coi là may mắn.”

Khoảnh khắc ấy, gió nhẹ thổi qua, ánh nắng chiếu lên hai con người tưởng xa cách, nhưng lại gần nhau hơn trong những cử chỉ tinh tế. Trái tim Trình Hạo nhộn nhạo, cảm giác vừa hồi hộp vừa ấm áp lan tỏa.

Buổi chiều, họ phải gặp đối tác. Trình Hạo và Lâm Diệp bước vào phòng họp, trao đổi ánh mắt nhanh với nhau. Trong lúc trình bày, một hiểu lầm nhỏ xảy ra: Trình Hạo đọc nhầm một con số trong báo cáo, khiến đối tác hơi nhíu mày.

Lâm Diệp ngay lập tức can thiệp, chỉnh sửa: “Xin lỗi, có một nhầm lẫn nhỏ. Con số đúng là…”

Trình Hạo đỏ mặt, nhưng nhanh chóng ghi nhận và tiếp tục trình bày. Ánh mắt Lâm Diệp chạm vào anh một lần, khiến tim anh đập nhanh. Dù nghiêm khắc, nhưng cô không trách mắng, chỉ nhẹ nhàng chỉnh sửa.

Sau buổi gặp, Trình Hạo và Lâm Diệp quay lại văn phòng. Trên đường đi, cô hỏi: “Cậu có thường xuyên làm việc đến muộn như vậy không?”

Anh cười: “Chỉ khi cần thiết. Hôm nay… tôi muốn mọi thứ hoàn hảo.”

Cô nhíu mày, giọng nhẹ nhàng: “Được, nhưng đừng quá căng thẳng. Công việc tốt là quan trọng, nhưng sức khỏe cũng quan trọng.”

Trình Hạo mỉm cười, trong lòng ấm áp: “Vâng, tôi sẽ chú ý.”

Khi trở về văn phòng, Lâm Diệp lấy ly cà phê đặt lên bàn anh: “Để cậu tỉnh táo hơn. Nhớ uống trước khi làm việc tiếp nhé.”

Anh nhận ly, đôi tay chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Tim anh đập nhanh, cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Anh thầm nghĩ: “Cô ấy quan tâm đến mình… dù rất kín đáo.”

Buổi tối, khi mọi người ra về, Trình Hạo vẫn còn ở lại hoàn thiện báo cáo. Lâm Diệp bước vào, ánh mắt thoáng khó hiểu nhưng vẫn đầy quyết đoán: “Cậu làm việc muộn nhỉ?”

Anh hơi bối rối: “Vâng… tôi muốn mọi thứ hoàn hảo.”

Cô ngồi xuống, ánh mắt lóe lên một tia tò mò: “Cậu chăm chỉ… nhưng đừng quá căng thẳng. Công việc tốt là quan trọng, nhưng sức khỏe cũng quan trọng.”

Trình Hạo cười nhẹ, cảm giác ấm áp tràn ngập: “Vâng, tôi sẽ chú ý.”

Cả hai ngồi im lặng, ánh đèn vàng chiếu lên bàn làm việc, khoảng cách tưởng xa nhưng lại gần lạ thường. Trình Hạo nhận ra SkyCorp không chỉ là nơi thử thách kỹ năng, mà còn là nơi anh bắt đầu rung động trước nữ CEO lạnh lùng nhưng đầy sức hút.

Lâm Diệp nhìn anh, ánh mắt lóe lên tia tò mò: “Nhân viên mới… không hề tầm thường.”

Ngày thứ năm kết thúc, nhưng thử thách, hiểu lầm, trêu chọc và hint tình cảm chỉ mới bắt đầu. Cuộc hành trình giữa CEO bá đạo và nhân viên nghịch ngợm hứa hẹn còn nhiều rắc rối, ngọt ngào và bất ngờ phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×