Ngày thứ tám tại SkyCorp bắt đầu với nhịp điệu bận rộn hơn hẳn. Trình Hạo bước vào văn phòng, tay cầm ly cà phê, cảm giác vừa hồi hộp vừa phấn khích. Hôm nay là một ngày đặc biệt: anh và Lâm Diệp sẽ phải phối hợp trực tiếp với bộ phận thiết kế để hoàn thiện bản demo cho chiến dịch quảng cáo sản phẩm X – một bước quan trọng quyết định sự thành công của toàn bộ dự án.
Khi Trình Hạo bước vào phòng họp, Lâm Diệp đã có mặt, chỉnh lại chiếc áo vest đen, ánh mắt sắc bén nhưng ánh lên chút tò mò khi nhìn anh. Cô hỏi giọng lạnh nhưng không hoàn toàn nghiêm khắc: “Trình Hạo, cậu đã chuẩn bị hết chưa? Chúng ta phải hoàn thành bản demo trước buổi họp với đối tác chiều nay.”
Anh gật đầu, cảm giác vừa hồi hộp vừa hứng thú: “Vâng, tất cả đã sẵn sàng.”
Cô ngồi xuống, mở laptop, rà soát từng chi tiết. Trình Hạo đứng bên cạnh, ghi chú tỉ mỉ từng chi tiết nhỏ. Khoảnh khắc hai người đứng gần nhau, ánh mắt chạm nhau, tim anh đập nhanh, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
Buổi sáng trôi qua với nhịp làm việc căng thẳng. Trình Hạo trình bày ý tưởng, Lâm Diệp góp ý, chỉnh sửa từng chi tiết nhỏ. Một vài lần, anh thấy áp lực khi cô chỉ ra chi tiết bỏ sót, nhưng đồng thời nhận ra sự quan tâm ngấm ngầm trong cách cô chỉnh sửa: cô muốn anh trưởng thành, chứ không đơn giản chỉ là trách nhiệm công việc.
Giữa buổi, Trình Hạo vô tình làm rơi bản phác thảo xuống sàn. Anh cúi xuống nhặt, tim đập nhanh vì sợ ánh mắt nghiêm khắc của Lâm Diệp. Cô chỉ nhíu mày, giọng vẫn lạnh: “Cẩn thận. Mỗi chi tiết đều quan trọng.”
Anh thở phào, nhưng trong lòng cảm giác ấm áp lan tỏa. Anh nhận ra rằng, nữ CEO này tuy nghiêm khắc, nhưng luôn để mắt đến từng nỗ lực nhỏ bé của anh.
Buổi trưa, cả hai ra ban công tầng 18 nghỉ ngơi. Ánh nắng chiếu xiên qua kính, tạo ra những mảng sáng lung linh. Lâm Diệp cầm ly cà phê, ánh mắt dịu dàng hơn bình thường: “Cậu đã ăn trưa chưa?”
Trình Hạo mỉm cười: “Chưa. Ăn cùng cô sẽ tốt hơn.”
Cô nhíu mày, giọng dịu: “Tiện thôi, đừng nghĩ quá nhiều.”
Anh tinh nghịch đáp: “Vậy tôi sẽ coi là may mắn.”
Khoảnh khắc ấy, gió nhẹ thổi qua, ánh nắng chiếu lên hai con người tưởng xa cách nhưng lại gần nhau hơn. Trái tim Trình Hạo nhộn nhạo, vừa hồi hộp vừa ấm áp.
Buổi chiều, họ phải trình bày bản demo trước ban lãnh đạo. Trình Hạo và Lâm Diệp phối hợp ăn ý. Tuy nhiên, một hiểu lầm nhỏ xảy ra: Trình Hạo vô tình đọc nhầm dữ liệu từ file cũ, khiến slide hiển thị sai.
Lâm Diệp lập tức can thiệp: “Xin lỗi, có một nhầm lẫn nhỏ. Con số đúng là…”
Anh đỏ mặt, nhưng nhanh chóng điều chỉnh và tiếp tục trình bày. Ánh mắt cô chạm vào anh một lần, khiến tim anh đập nhanh. Cô nghiêm khắc nhưng không trách mắng; sự quan tâm của cô hiện lên qua hành động tinh tế.
Sau buổi trình bày, Trình Hạo và Lâm Diệp quay lại văn phòng. Trên đường đi, cô hỏi: “Cậu thường làm việc muộn như thế này sao?”
Anh cười: “Chỉ khi cần thiết. Hôm nay… tôi muốn mọi thứ hoàn hảo.”
Cô nhíu mày, giọng dịu: “Được, nhưng đừng quá căng thẳng. Công việc quan trọng, nhưng sức khỏe cũng cần được chú ý.”
Trình Hạo mỉm cười, cảm giác ấm áp trào lên: “Vâng, tôi sẽ để ý.”
Buổi tối, khi mọi người ra về, Trình Hạo vẫn còn ở lại hoàn thiện báo cáo. Lâm Diệp bước vào, cầm ly cà phê, giọng hơi tò mò: “Cậu làm việc muộn nhỉ?”
Anh hơi bối rối: “Vâng… tôi muốn mọi thứ hoàn hảo.”
Cô ngồi xuống, ánh mắt lóe lên một tia khó hiểu nhưng đầy quyết đoán: “Cậu chăm chỉ… nhưng đừng quá căng thẳng. Công việc tốt là quan trọng, nhưng sức khỏe cũng quan trọng.”
Trình Hạo cười nhẹ, cảm giác ấm áp tràn ngập: “Vâng, tôi sẽ chú ý.”
Khoảnh khắc im lặng, ánh đèn vàng chiếu lên bàn làm việc, khoảng cách tưởng xa nhưng lại gần lạ thường. Trình Hạo nhận ra SkyCorp không chỉ là nơi thử thách kỹ năng, mà còn là nơi anh bắt đầu rung động trước nữ CEO lạnh lùng nhưng đầy sức hút.
Lâm Diệp nhìn anh, ánh mắt lóe lên tia tò mò: “Nhân viên mới… không hề tầm thường.”
Ngày thứ tám kết thúc, nhưng thử thách, hiểu lầm, trêu chọc và hint tình cảm chỉ mới bắt đầu. Khoảng cách giữa CEO bá đạo và nhân viên nghịch ngợm dần thu hẹp, mở ra một chương mới đầy ngọt ngào, rắc rối và bất ngờ trong hành trình của họ.