Sau sự cố với tài liệu bị "mất tích" và ánh mắt dò xét của Ngọc Anh, Hạ Vy cảm thấy rõ ràng hơn sự không ưa của trưởng phòng thiết kế dành cho mình. Cô cố gắng làm việc cẩn trọng hơn và tránh những va chạm không cần thiết. Tuy nhiên, bầu không khí ngột ngạt và những ánh mắt soi mói từ một vài đồng nghiệp vẫn khiến cô cảm thấy không thoải mái, đôi khi còn chạnh lòng.
Một buổi chiều thứ Sáu, khi mọi người đang háo hức chuẩn bị cho ngày nghỉ cuối tuần, Minh Đăng bất ngờ gọi Hạ Vy vào phòng. Anh đang xem xét một số bản vẽ thiết kế phức tạp và vẻ mặt có vẻ hơi căng thẳng, toát lên sự mệt mỏi sau những ngày làm việc cường độ cao.
"Hạ Vy, dự án khu nghỉ dưỡng đang có một vài vấn đề cần giải quyết gấp, liên quan đến kết cấu chịu lực của mái vòm. Tôi cần cô ở lại làm thêm tối nay với tôi được không?" giọng Minh Đăng nghiêm túc nhưng có chút cầu khẩn. "Chỉ có cô là người nắm rõ chi tiết bản vẽ và các tính toán phức tạp này thôi."
Hạ Vy không chút do dự gật đầu: "Dạ vâng ạ. Em sẽ ở lại ạ." Cô luôn sẵn sàng hỗ trợ sếp trong công việc, đặc biệt là khi anh cần đến chuyên môn của cô.
Cả hai người cùng nhau làm việc miệt mài đến tận tối muộn. Văn phòng Architech trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết, chỉ còn ánh đèn vàng dịu nhẹ trên bàn làm việc của Minh Đăng và bàn của Hạ Vy. Họ trao đổi ý kiến, thảo luận về các phương án giải quyết vấn đề một cách tập trung và hiệu quả, tiếng gõ bàn phím và tiếng lật tài liệu vang lên đều đặn. Hạ Vy, với khả năng tỉ mỉ và sự nhạy bén trong việc kiểm tra lỗi, đã giúp Minh Đăng tìm ra một vài sai sót nhỏ nhưng quan trọng trong bản vẽ.
Đến khoảng chín giờ tối, cơn đói bắt đầu cồn cào. Minh Đăng nhận ra mình đã quên mất bữa tối. Anh nhìn sang Hạ Vy, thấy cô cũng có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng tập trung.
"Hạ Vy, cô đã ăn tối chưa?" Minh Đăng hỏi.
Hạ Vy lắc đầu: "Dạ em chưa ạ."
Minh Đăng đứng dậy: "Vậy chúng ta đi ăn gì đó đi. Tôi mời. Rồi quay lại làm tiếp."
Hạ Vy hơi bất ngờ. Đây là lần đầu tiên Minh Đăng chủ động mời cô đi ăn tối riêng, ngoài kế hoạch làm việc. Cô ngần ngừ một chút rồi cũng gật đầu.
Họ đến một quán ăn nhỏ, ấm cúng gần công ty. Không khí không còn căng thẳng như ở văn phòng. Minh Đăng gọi vài món ăn đơn giản. Anh ta không nói nhiều, nhưng Hạ Vy cảm nhận được sự thoải mái và tự nhiên từ anh. Họ cùng nhau dùng bữa, và lần đầu tiên, họ trò chuyện về những chuyện không liên quan đến công việc.
Minh Đăng hỏi về gia đình Hạ Vy, về quê hương cô, và về những ước mơ của cô. An Hạ kể về cuộc sống bình dị của mình, về em gái đang mắc bệnh, và về ước mơ muốn trở thành một kiến trúc sư thực thụ. Minh Đăng lắng nghe một cách chăm chú, ánh mắt anh ta đầy sự cảm thông và chia sẻ. Anh cũng kể cho cô nghe về những áp lực mà anh phải đối mặt với gia tộc, về những kỳ vọng lớn lao mà bà nội đặt ra cho anh, và về việc anh muốn xây dựng Architech trở thành một tập đoàn kiến trúc hàng đầu thế giới bằng chính năng lực của mình.
Bữa tối "ngoài kế hoạch" này đã trở thành một bước ngoặt quan trọng trong mối quan hệ của họ. Hạ Vy nhận ra, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng và khó tính của Minh Đăng là một người đàn ông ấm áp, có trách nhiệm, và đầy tình cảm. Còn Minh Đăng, anh dần khám phá ra sự kiên cường, tốt bụng và tấm lòng nhân ái ẩn chứa trong cô thư ký "nấm lùn" của mình. Họ không còn chỉ là sếp và nhân viên, mà đã trở thành những người bạn tâm giao, cùng nhau chia sẻ những gánh nặng và ước mơ. Tình cảm giữa họ, vốn dĩ đã được ươm mầm trong những ly cà phê, giờ đây nảy nở một cách mạnh mẽ, ngọt ngào và đầy hứa hẹn.