Buổi sáng hôm sau, Trúc Linh đến văn phòng coworking, chuẩn bị tiếp tục dự án với Minh Kha. Không khí căng thẳng hơn hôm qua vì deadline sắp tới, và cả hai đều biết nếu không phối hợp tốt, sản phẩm sẽ không hoàn thiện.
Minh Kha đang ngồi kiểm tra code, ánh mắt tập trung. Khi Trúc Linh bước vào, anh nhìn lên, nụ cười nhẹ xuất hiện nhưng không kéo dài. Cô nhíu mày, cảm giác lạ lùng len lỏi: vừa quen vừa bối rối.
Họ bắt đầu thảo luận từng chi tiết, từ giao diện người dùng đến tính năng tương tác. Trúc Linh cảm thấy sự quen thuộc trong cách Minh Kha xử lý công việc, giống hệt KhaBlade online. Mỗi khi anh gõ phím, nhấn chuột, hay chỉ vào màn hình, trái tim cô lại nhảy lên một nhịp.
Một sự kiện bất ngờ xảy ra: một lỗi hiển thị xuất hiện trong phần demo. Trúc Linh gõ nhanh:
“Cậu gây ra lỗi này à, Minh Kha?”
Minh Kha nghiêm túc nhìn cô:
“Không phải lỗi của tôi. Cậu kiểm tra lại module cậu vừa chỉnh.”
Cả hai bắt đầu tranh luận căng thẳng, chat box livestream online nhảy tưng bừng:
“Cặp đôi này đúng là oan gia hợp tác!”
“Nhìn họ cãi nhau mà lại hợp tác cực nhịp nhàng.”
Trúc Linh vừa muốn tức giận vừa thấy thích thú. Cô tự nhủ: “Sao KhaBlade lại giống Minh Kha đến vậy?”
Sau vài phút, họ phát hiện ra lỗi thực chất xuất phát từ kết nối dữ liệu giữa hai module. Trúc Linh nhìn Minh Kha, nở nụ cười nhẹ:
“May mà chúng ta vẫn ăn ý, dù không muốn thừa nhận.”
Minh Kha cũng cười, ánh mắt lóe lên sự tinh quái:
“Cũng đúng. Cặp đôi oan gia mà, phải không?”
Cảm giác vừa bực vừa thân quen tràn ngập trong Trúc Linh. Cô nhận ra mình không chỉ tò mò về anh nữa, mà còn có một cảm giác gần gũi, khó gọi tên. Trong lòng, một nỗi lo nhỏ nhen nhóm: nếu nhận ra KhaBlade, trái tim cô sẽ rung mạnh hơn nữa.
Deadline tiếp tục áp sát, cả hai phải làm việc liên tục, từ code, UI, đến kiểm tra các tính năng phức tạp. Mỗi khi họ tranh luận, tension tình cảm lại dâng lên, khiến không khí vừa căng thẳng vừa thú vị. Trúc Linh bắt đầu nhận ra, hợp tác với Minh Kha offline còn gợi cảm giác mạnh mẽ hơn khi online cùng KhaBlade.
Buổi chiều, họ được yêu cầu gặp trực tiếp tại café coworking để kiểm tra phiên bản beta cuối cùng. Khi bước vào, ánh sáng tự nhiên chiếu vào, bầu không khí ấm áp nhưng cũng đầy căng thẳng. Trúc Linh nhận ra Minh Kha đã có mặt từ trước, tập trung vào laptop.
Cô hít một hơi thật sâu, ngồi xuống bên cạnh. Hai người bắt đầu kiểm tra từng tính năng, vừa thảo luận vừa điều chỉnh lỗi nhỏ. Trong lúc đó, Trúc Linh vô tình làm một cử chỉ – đặt tay lên bàn như cách KhaBlade thường làm khi điều phối nhân vật trong game – khiến Minh Kha thoáng giật mình.
Ánh mắt họ chạm nhau, một cảm giác quen thuộc và mạnh mẽ len vào tim. Minh Kha biết, đây không phải là điều tình cờ: KhaBlade và LinhCherry offline chính là họ. Nhưng cả hai đều chưa dám xác nhận, vẫn giữ khoảng cách nhẹ nhàng, chỉ để quan sát.
Một hiểu lầm nho nhỏ xảy ra khi Trúc Linh nhấn nhầm nút, khiến một module hiển thị sai. Minh Kha hơi nghiêm mặt:
“Cậu không nên làm thế. Phải cẩn thận hơn.”
Trúc Linh đỏ mặt, vừa bực vừa thấy tim đập mạnh:
“Cậu cũng không hoàn hảo đâu!”
Cả hai cười, tension vừa căng vừa dễ thương. Khán giả livestream online vẫn theo dõi, bình luận liên tục:
“Trời ơi, họ vừa cãi vừa hợp tác dễ thương quá!”
“Chắc chắn sẽ có cú twist nhận ra nhau thôi!”
Khi dự án hoàn thiện, cả hai ngồi lại, đối diện nhau. Minh Kha thở dài, giọng nhẹ nhàng:
“LinhCherry… tôi nghĩ chúng ta nên thừa nhận một điều.”
Trúc Linh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt tò mò:
“Điều gì?”
Anh mỉm cười, ánh mắt ấm áp:
“Có lẽ chúng ta đã quen nhau từ lâu… chỉ là theo cách khác.”
Trái tim Trúc Linh rung lên, cô nhận ra, cuối cùng họ cũng sẽ thừa nhận mối nhân duyên online – offline. Tension, drama và tình cảm đã chín muồi, mở ra những chương tiếp theo đầy thú vị và bất ngờ.
Hết chương 4.