Thằng lính lưu manh kia kêu lên một tiếng rồi gục đầu xuống lưng con lừa, mặt ngẩng lên trên. Nếu ngồi trên lưng lừa mà đái thì nước đái của bà Tứ sẽ bắn đúng mặt hắn, rất ấm áp có chất muối sẽ nhẹ nhàng tẩy rửa những vết máu trên mặt cũng như óc đang bám đầy đằng phía sau đầu hắn, cũng có thể rửa sạch những vết máu bám trên chiếc răng vàng của hắn. Đôi bàn tay hạnh phúc của hắn lưu luyến rời khỏi cặp vú của bà Tứ và trượt dài xuống, con lừa chẳng bỏ thời cơ lồng lên một cái khiến cái đầu của gã lính rời khỏi lưng, trượt xuống phía dưới bụng nó. Nếu đây không phải là một con lừa cái mà là một con lừa đực, nếu con lừa đực đang đái thì nước đái lừa đầy chất sát trùng và rất nhiều bọt trắng sẽ tưới thẳng vào cổ hắn. Nước đái lừa cũng rất ấm và có tác dụng như là một kiểu xoa bóp. Nhưng đúng là mày quá xui xẻo, mày đã gặp một con lừa cái!
Đám lính hùng hùng hổ hổ đứng im như trời trồng, người thì há hốc mồm, kẻ thì miệng ngậm tăm; người thì trợn tròn vo đôi mắt, kẻ thì mở he hé / . . . nhưng điểm chung là ai cũng đứng nhìn người lính đang nằm cạp đất với cái đầu nát bét dưới bụng con lừa một cách ngây ngô đần độn.
Lại hai tiếng súng nữa nổ vang, lại hai người nữa trúng đạn; một người bị đạn xuyên qua lồng ngực, người kia bị đạn găm vào bụng. Gã bị trúng đạn vào ngực đưa hai tay lên trời vẫy vẫy chấp chới trông chẳng khác nào hai cánh chim được vài giây thì buông xuôi và ngã vật ra đất toàn thân co co giật giật, một chân thúc lên đến tận ngực, một chân lại duỗi thẳng ra. Gã bị trúng đạn vào bụng thì mông rơi đánh bịch xuống đất, gương mặt vàng ệch, đưa hai tay bụm lấy vết thương, những dòng máu tươi ào ào len qua kẽ tay túa ra ngoài. Những kẻ còn lại như choàng tỉnh khỏi cơn mê, vội vàng khom người giạt về phía sau, không ai kịp nghĩ đến chuyện móc những khẩu súng đeo bên hông ra. Tôi sợ muốn vãi đái ra quần, nằm úp mặt xuống đất, nín thở. Người thợ hàn hai tay cầm hai khẩu súng, rất nhanh nhẹn lắc bên này lạng bên kia tiến về con lừa và bà Tứ - lúc này vẫn ngồi yên trên lưng lừa. Đây là việc nên làm của con lừa - khi người thợ hàn sắp tiếp cận được với bà Tứ thì con lừa đột nhiên như nổi cơn điên, lồng lên và chạy thẳng về phía trước. Những người lính quân trang rực rỡ đang nằm sấp ở khúc đường cong nhổm dậy và đồng loạt móc súng trên thắt lưng ra, đồng loạt nhắm con lừa và bà Tứ điểm xạ. Đạn bay loạn xạ, veo véo Bà Tứ vẫn ngồi thẳng băng trên lưng lừa, hình như bà chẳng biết sợ là gì mà cũng có lẽ là bà đã sợ đến độ chết điếng. Con lừa xông thẳng vào đám lính, không kể sống chết chạy thẳng về phía trước.
Người thợ hàn khom người xuống, rất nhanh nhẹn vọt lên nữa gào to:
- Cúi người xuống! Cúi người xuống!
Đúng là bà Tứ đã cúi người xuống, cả bà và con lừa như một khúc gỗ tròn xông thẳng về phía trước nhưng rồi hai chân trước của con lừa như vấp vào một vật gì đó, cả người lẫn lừa lăn đùng ra đất. Đạn đan dày trên không trung, người thợ hàn loạng choạng trên mặt đường lúc này bụi đã bốc lên mù mịt vì bị đạn cày xới, chúi đầu xuống đất, chân giật giật mấy cái rồi nằm yên.
Không gian bỗng nhiên yên ắng đến độ lạ lùng, yên lặng đến độ nghe cả tiếng nước chảy rì rào trên sông! Tiếng châu chấu đang gặm lá và vỏ cây từ xa xăm vẳng lại. Những làn gió nhẹ hiu hiu thổi, trên mặt đê khói súng vương vất. Trong rất nhiều mùi vị trong không gian, mùi thuốc súng là đậm đặc nhất. Bụng tôi đã bị mặt đất nóng làm cho bỏng rát, mấy đầu đạn vàng rực nằm lăn lóc trước mặt tôi, đưa tay ra là có thể nhặt được nhưng tôi không dám làm việc ấy. Tôi nằm im trên đất giả chết.
Những chiếc đầu của đám lính đã thấp thoáng cử động trên bờ đê, nhô lên rồi lại thụp xuống, rồi lại nhô lên. Lâu lắm, hình như nhận ra là không còn gì nguy hiểm nữa, đám lính mới lò dò đứng dậy, nhe những chiếc răng vàng ra, tayvẫn cầm súng, lột chiếc mũ màu lam xuống để phủi bụi và lá cỏ dính trên áo quần. Đúng là một đám lính lúc nào cũng tôn trọng sự sạch sẽ!
Tôi trông thấy rõ ràng, như con cá chép bị đập vào đầu, người thợ hàn nhảy dựng dậy giữa mặt đê, hai khẩu súng trên tay nhả đạn liên tục, tiếng súng rất đanh đầy phẫn nộ. Mấy người lính đổ sụp xuống, tiếng rú thê thảm chẳng khác nào mèo gào sói tru vang vọng trong không gian. Những người còn sống sót vội vàng lăn theo triền đê, đến tận chân đê thì nhổm dậy và bỏ chạy.
Khoảng vài chục phút sau, những người lính này đã nấp kín trong những lùm cây cách chân đê một khoảng khá xa tiếp tục nã đạn ào ào về phía chúng tôi. Súng trong tay họ hầu hết đều là súng ngắn, tầm sát thương bình thường chỉ khoảng trăm mét, khẩu nào tốt cũng chỉ đến trăm rưỡi, cho nên những viên đạn chưa kịp bay tới mặt đê đã rơi xuống đâu đó thi thoảng có một vài viên gặp sự giúp đỡ của những cơn gió xuôi chiều nên gắng gượng lao đến mặt đê thì cũng chỉ còn là những cô hồn vất vưởng, đưa tay ra vẫn có thể chộp lấy e rằng còn dễ hơn cả bắt châu chấu.
Đúng là những người lính này có chất giọng rất tốt, nếu là ca sĩ chắc họ đã sớm nổi danh. Vừa bắn, họ vừa gào rất to, tiếng gào át cả tiếng súng: Đồ chó chết kia! Chúng mày có giỏi thì đến đây! . . . Đồ tạp chủng, đến đây đi! Chúng ta đấu tay đôi với nhau...
Người thợ hàn giắt hai khẩu súng vào trong bụng, khoát tay một cái hất văng một đầu dạn đang vật vờ bay tới, ngồi bệt xuống đất, đỡ bà Tứ lúc này hai chân vẫn còn kẹp trên lưng con lừa ngồi đậy. Sắc mặt bà Tứ trắng như tuyết, son cũng không còn nữa nên đôi môi đã trở nên trắng bệch. Những nhịp thở nặng nề và gấp gáp khiến bộ ngực bà nhô lên hạ xuống rất nhanh. Từ khoảng rách của chiếc áo giữa ngực bà, những bọt bong bóng trào ra.
Người thợ hàn dùng đôi tay cứng như thép nguội ôm chặt lấy đầu bà Tứ, kêu lên đau đớn:
- Bán Nựu
Bà Tứ lại có cái tên mụ lạ lùng như thế sao? Phát hiện này khiến tôi hoảng hốt, sợ hãi và bất an. Tại sao lại hoảng hốt, sợ hãi và bất an? Tôi cũng không hiểu tại vì sao.
- Bán Nựu - Tiếng kêu của người thợ hàn sao mà thống khổ sao mà thê lương. Nó thể hiện một sự tuyệt vọng đến độ tột cùng.
Trong lòng người thợ hàn, bà Tứ mở đôi mắt màu xám, cái nhìn của bà vừa mệt mỏi, vừa đờ đẫn nhưng cũng vừa bi thương, bao hàm bên trong cái nhìn ấy là bao nhiêu tâm tình phức tạp mà ngôn ngữ đời thường không thể biểu hiện nổi. Đôi môi bà mấp máy, một vài câu thều thào ngắt quãng làm cho trái tim người thợ hàn tan nát. Ông ta đổi thế ngồi từ ngồi bệt trên đất sang quỳ, chiếc đầu gục xuống, từ trong con mắt còn lại chỉ thấy một nỗi tuyệt vọng khôn cùng và một giọt nước mắt trắng đục to tướng.
Những tiếng thở gấp của bà Tứ dần dần bình ổn trở lại, từ trên ngực bà, những chiếc bong bóng vẫn tiếp tục sùi ra, kèm theo đó là những dòng máu tươi. Máu đã nhuộm đỏ áobà, nhuộm đỏ luôn đôi vai người thợ hàn rồi thấm xuống bụi đất trên mặt đê. Máu của bà Tứ và máu của con lừa trộn lẫn vào nhau, nhưng máu của bà Tứ vẫn tươi hơn, máu con lừabầm hơn, rõ ràng hai loại máu này không thể hòa tan trong nhau. Đôi mắt bà đang mở hé, vẫn là một màu xám theo bà đến cả đời, vẫn là một đôi mắt đẹp nhưng mệt mỏi, u uất và thê lương theo bà đến cả đời... Đôi môi trắng bệch của bà khẽ động đậy, một luồng âm thanh thều thào phát ra từ trong cuống họng bà, đôi vai bà rung rung rồi đôi cánh tay bà quờ quạng đưa lên ngực ôm chặt lấy khuôn ngực đẫm máu.
- Bán Nựu... Bán Nựu!... Bà có điều gì muốn nói phải không?
Người thợ hàn áp gương mặt của mình vào mặt bà Tứ. Giọng nói của ông ta bỗng nhiên biến thành giọng của một ông già, run rẩy.
Khóe miệng bà Tứ rung rung nhẹ nhẹ rồi một nét cười phảng phất xuất hiện trước mắt tôi. Máu không còn chảy ra trên vết thương nữa, ngực bà cũng không nhô lên hạ xuống một cách gấp gáp nữa, chiếc đầu xinh đẹp của bà lệch sang một bên, chiếc trán cao cao vẫn chưa có nếp nhăn nào khẽ chạm vào khuôn ngực chắc nịch của người thợ hàn, đôi mắt màu xám từ từ thu hẹp lại, một tia sáng cuối cùng mang theo mùi tử khí lóe lên. . .
Người thợ hàn đặt bà Tứ nằm xuống rồi từ từ đứng dậy. Ông ta cởi chiếc áo khoác thấm đẫm máu ra vất lên sống lưng con lừa rồi rút hai khẩu súng giắt trong bụng ra cho vào bao súng trên thắt lưng, cúi người nhặt từ trong vũng máu ra đôi giày đôi giày mang đến cho bà Tứ không biết bao nhiêu là điều đau khổ - cầm trên tay, lật qua lật lại quan sát một cách chăm chú.
Đám lính đã lẳng lặng rời khỏi những lùm liễu, khom người sát đất lẳng lặng trườn lên như những con rắn.
Chỉ cần hai cú vung chân, hai chiếc giày trong chân của người thợ hàn đã văng ra xa. Ông ta ngồi xuống, ngắm nghía đôi giày trong tay mình rồi từng chiếc từng chiếc xỏ vào chân. Đám binh sĩ đã đến gần lắm rồi, những viên đạn bay chung quanh ông ta như châu chấu. Ông ta cúi chiếc đầu xuống đến tận đầu gối, ngắm nhìn thân thể bà Tứ đang nằm một cách bình thản trên mặt đất rồi đứng thẳng dậy, móc súng ra. Một viên đạn xẹt ngang qua cổ và để lại trên đó một vệt máu đỏ lòm, ông ta dường như cũng không hề hay biết, dường như ông ta đã hoàn toàn biến thành kẻ vô tri vô giác. Lại một viên nữa xuyên qua vành tai ông ta, ông ta cũng hoàn toàn không hay biết, vẫn đứng như một tấm bia sống để cho những người lính luyện tập khả năng xạ kích của mình. Lòng can đảm của những người lính bỗng nhiên được khích lệ, những chiếc lưng cong vòng đã dần dần thẳng đứng lên, miệng đã bắt đầu hô hoán. Người thợ hàn đưa hai khẩu súng lên, chúm đôi môi khô nẻ lại và thổi vào nòng súng như đang diễn trò, như đang tiến hành một nghi thức bắc buộc trước khi phục thù. Lòng can đảm của những người lính càng được củng cố, có lẽ bọn họ đang nghĩ rằng súng của người thợ hàn đã hết đạn chăng?
Tôi nói cho mọi người biết, đừng có nghi ngờ gì, đây là những điều tôi chứng kiến tận mắt, nếu không tin thì các người hãy quay về với chỗ ấy, đúng lúc ấy mà tận mắt chứng kiến? Tôichứng kiến tận mắt, trước khi người thợ hàn hất văng hai chiếc giày, ông ta đã nhanh như chớp lắp hai băng đạn vàng vàng vào trong hai khẩu súng, người độc nhãn lúc nào cũng là những tay súng cừ khôi, đạn không bao giờ chệch khỏi mục tiêu, từng viên từng viên đều tìm đến thịt. Những người lính đang gào to:
- Người anh em? Buông súng đầu hàng đi!
Người thợ hàn cười nhạt, hình như ông ta đang nhạo báng ai đó. Tôi trông thấy rõ ràng đôi tay ông ta rung rung và sau đó là tiếng súng nổ. Bên bờ bắc con sông, tiếng nhai cỏ của châu chấu như những tiếng sóng rì rào, tiếng súng lại như tiếng cá nhảy lên khỏi mặt nước và trong lơ lửng không trung, miệng cá phát ra những âm thanh rin rít. Mấy người lính đi ở phía sau bỗng nhiên khựng lại một giây rồi bật ngửa, mấy người lính đi trước quay đầu lại nhìn, chỉ kịp thấy thi thể của đồng bọn nằm sóng soài trên đất, cái lạnh xuất hiện từ phía sau lưng nên quay người phóng chạy, đâm sầm vào những người đi giữa, những viên đạn từ phía sau đâm thẳng vào những chiếc mông núc ních của họ. Họ gào rú lên thê thảm, ôm lấy mông, đạp bừa lên thi thể của chiến hữu, lao chạy điên cuồng vào những bụi rậm um tùm dưới triền đê, không hề xuất hiện, vĩnh viễn không hề xuất hiện nữa.
Ông Cửu học cách vận động của loài cóc nhái từ dưới bờ sông chậm chậm bò lên mặt đê, toàn thân đầy bùn, đôi mắt bị bùn bám nhầy nhụa nên nhìn không rõ chung quanh, vết thương do hai hàm răng ông Tứ cắn trên trán bây giờ biến thành hai vệt trắng nhờ mưng mủ. Nếu trong hàm răng ông Tứ không có chứa chất kịch độc thì chính là do lực miễn dịch trong thân thể ông Cửu đã hoàn toàn biến mất sau khi nỗi sợ hãi trong lòng ông đã lên tới cực độ khi gặp phải chuyện vừa rồi.
Thân hay không thân vẫn cứ là người một nhà. Trước khi bay đến đây tôi đã từng nói với người thợ hàn là cứ bắn chết ông Tứ và ông Cửu, nhưng lúc này, khi trông thấy ông Cửu như một con thỏ già bị nỗi sợ làm cho mất mật co ro cúm rúm đứng bên cạnh, tôi bỗng thấy trái tim tôi trở nên mềm yếu. Trong những tháng năm sau này, tôi nhận ra rằng, trước mặt những người yếu đuối thì ông Cửu là một con sói hung tàn; trước mặt một kẻ mạnh mẽ thì ông Cửu lại là một con chó nhà nhu nhược - Loài động vật mà có tính cách giữa sói và chó nhà rõ ràng là loài động vật đáng ghét nhất trên thế gian này - Nhưng tôi vẫn hoàn toàn tha thứ cho sự nhu nhược sản sinh trong chớp mắt của tôi trong mấy mươi năm trước. Thế giới này rộng lớn lắm, nên để cho các loài động vật đều có cơ hội tồn tại, huống hồ suy cho cùng ông Cửu cũng là một con sói, so với một con chó nhà thuần túy thì ông phức tạp hơn nhiều, do vậy mà ông tồn tại là một điều hợp lý.
Chúng tôi trông thấy, gương mặt của người thợ hàn đầy máu, mặt trời đã ngã về tây lại thoa thêm trên mặt ông ta một lớp màu rực rỡ khiến cho cái chết của ông ta càng thêm bi tráng.
Ông ta đưa hai khẩu súng lên, hai họng súng chĩa thắng vào hai bên thái dương. Yên lặng bao trùm trong chốc lát rồi hai tiếng nổ đanh và gọn làm vỡ òa không gian. Ông ta vẫn đứng trong vòng hai giây, rồi như một bức tường, nặng nề đổ ụp xuống mặt đê.